Phần 1: Anh, em thích anh!
Phần 2: Anh, em thích anh!- Lời chia tay bất ngờ
Phần 3: Anh, em thích anh! - Em ở đây
Về Ngọc – con bé xinh xắn vốn chỉ được nhắc đến như người thứ 3 chen vào giữa Huy và Như.Huy chúi mũi vào màn hình máy tính. Đã từ mấy hôm nay, những khoảng thời gian nó vẫn dành để chở Như đi dạo phố "chuyển khoản" hết qua game. Ngồi nhiều khiến Huy đau đầu và mỏi mắt kinh khủng, kiểu này thì chắc Như làm thêm bao nhiêu tháng mắt Huy tăng thêm bấy nhiêu điốp quá. Huy đưa tay che một cái ngáp dài, lôi mob ra nhắn tin hẹn Như qua đón cô nhóc. Mà lạ, Như cắm đầu vào đấy làm gì không biết. Cứ làm như cô nàng rảnh rỗi hay túng thiếu lắm ấy. Mấy thằng bạn thương hoàn cảnh "có người yêu mà cũng như không" của Huy, nháy mắt cười bí hiểm: "Chắc kết anh chủ quán đẹp giai rồi"- "Vớ vỉn"- những lúc như thế Huy thường nạt ngang. Đang suy nghĩ, bỗng một cái buzz dữ dội đến rung cả màn hình:
Ngoc lala ^^: Oh, đang game huh?
Ngoc lala ^^: Nếu thế thì cứ chơi tiếp đi nha ;))
Huy [V]IP: >_<
Huy [V]IP: Đằng nào cũng thoát ra mất rồi
Ngoc lala ^^: vô cùng sorry. kekeke
Ngoc lala ^^: thui không làm phiền nữa
Huy [V]IP: Thoát ra mất rồi còn đâu /:)
Huy [V]IP: Thôi cứ nói chuyện tiếp đi
***
Lớp 7C... Con bé tóc vểnh cao, chống cằm nhìn ra cửa sổ. Chả biết nó đang suy nghĩ gì, hay chỉ đơn giản là đếm những chiếc lá si chi chít trên cây, theo kiểu "Chiếc lá cuối cùng" của O'Henri. Chợt đầu nó bật ngửa ra phía sau, kèm theo đó là một tiếng "Á á á..." to khủng khiếp. Giọng một thằng con trai... dịu dàng:-Này bạn ơi, đây là chỗ của mình!
Ngọc quờ tay ra phía sau, giật lại cái đuôi tóc vẫn đang bị kéo thô bạo, nói cũng dịu dàng không kém:
-Này bạn ơi, đây là tóc của mình!
Đấy là lần đầu tiên Ngọc nói chuyện với Huy. Nhưng chỉ là nói chuyện thôi, chứ nó thừa biết Huy từ lâu rồi. Thậm chí nó cũng biết tỏng cái chỗ ngồi cạnh cửa sổ của cái lớp hàng xóm này do Huy độc quyền chiếm giữ. Nhưng nó cũng biết là biết thế thôi: biết mặt, biết tên, biết cái tính nghịch như quỉ luôn đầu têu ra mấy vụ không đâu. Biết thêm chuyện Huy trêu gan cô giáo chủ nhiệm thế nào mà bị phạt "lao động công ích" ở bồn hoa ngay trước cửa lớp nó. Thế. Hết!
Ngọc vuốt lại tóc, vênh mặt, lấy tay hất cái đuôi một cái như trêu ngươi, rồi lại nhìn qua cửa sổ. Lần đầu tiên gặp đối thủ ngang cơ, Huy hơi lúng túng, rồi lại sừng sộ:
-Này, có ra không thì bảo?
-Việc gì tớ phải ra? Ớ ờ ờ...
-Đây là chỗ của tớ cơ mà!
-Ai đến trước thì người đó được ngồi.
-Tớ đã đến từ hôm qua!
-Tớ đã ngồi đây từ năm ngoái!
Cứ thế hai đứa bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi. Cuối cùng, đuối lí, Huy túm tay Ngọc, kéo bay ra, nhanh chóng thế chỗ. Ngọc lườm Huy, buông "phán xét cuối cùng": "cái đồ bắt nạt con gái!!", vênh mặt lên lần nữa, rồi đùng đùng đi về lớp.
Huy chả thèm nhìn theo. Cái giống đó mà gọi là con gái sao??
Ghét của nào trời trao của ấy. Mấy bữa đi lao động, hai lớp 7A và 7C cứ đùn đẩy nhau công việc, thế là lao vào cãi nhau. "Mấu" nhất là Huy với Ngọc, chả đứa nào chịu kém miếng đứa nào. Thấy thế, tụi bạn ở hai lớp lại hùa nhau gán ghép hai người, coi như là "lấy hôn nhân làm hoà hữu". Một lần đang gấu ó nhau, Ngọc bật ra tiếng rủa:
- Chó!
Huy ngẩn người, rồi nhe răng:
- Mèo!
Ngọc đang cay cú bỗng toét miệng cười. "Cãi nhau như chó với mèo" mà ^^. Lớp được thể, phong cho Huy làm "cún iu" còn Ngọc làm "miu xinh", đi đâu cũng ầm ĩ cả lên. Cứ nhắc đến Huy là người ta nói đến Ngọc, còn bất cứ câu chuyện nào có tên Ngọc cũng phải có hình bóng của Huy.
Ngọc không thích Huy, nhưng phải thừa nhận là nó rất thích... cãi nhau với Huy. Huy có cái kiểu vừa cãi nhau vừa tếu nhắng không chịu được, đảm bảo bất cứ ai hay cãi nhau với nó cũng phải... sinh nghiện. Hôm sinh nhật Phương, rủ nhau đi leo núi, có cả Huy và Ngọc. Có một mỏm đá cao, mấy đứa con gái trầy trật mãi không leo lên được. Ngọc đang đứng lúng búng như gà mắc tóc thì có một bàn tay đưa ra. Nó ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt của Huy:
-Đưa tay đây nào!
Suy nghĩ đúng nửa giây, rồi nó chìa tay ra cho Huy túm lôi lên. Bàn tay vững chãi và mạnh mẽ, y như cái lần kéo nó ra khỏi chỗ ngồi bữa nọ, nhưng lần này đem lại cảm giác khác. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy nôn nao trong lồng ngực. Một cảm giác dịu dàng lan toả, xem lẫn giữa quí mến và biết ơn. Đến nỗi, Ngọc chả thèm nhận ra là Huy đã kéo tất cả đám con gái đi cùng hôm đó :).
Mấy hôm sau, nó vẫn chạnh choẹ với Huy như thường, nhưng rồi không hiểu sao Ngọc có cảm giác Huy đã biết bí mật của nó. Nếu Huy biết, thì chắc chắn là Hiền đã để lộ ra, mà cũng có thể là Tâm, hay Dung, hay Trang, hay Liên. Trời ơi, sao nó lại đi chia sẻ chuyện thầm kín với toàn bà t8m thế này? >_<
Và nó chờ... Vì Huy cũng có vẻ thích nó mà... Dạo gần đây nó thấy Huy dịu dàng hơn, dù như thế có nghĩa là ít "được" cãi nhau hơn. Tất nhiên, "dịu dàng" theo nghĩa của Huy vẫn bao gồm kéo tóc hay véo má.
Ngọc đâu biết rằng, chỉ là Huy ngại nó hơn, và cố càng ít gây sự với một cô nhóc thích mình càng tốt.
Rồi lên cấp III... Nó và Huy xa nhau hơn một tí. Vẫn cùng trường, nhưng hai lớp ở hai dãy đối diện, cách nhau cả một khoảng sân rộng. Ngọc vẫn ngày ngày nuôi lớn trong lòng tình cảm về Huy, trong khi Huy rất hiếm khi nhớ tới nó, hoặc nếu có, thì chỉ như một người bạn cũ. Và Ngọc đã không thể nào tin, khi nghe nói Huy thích Như. Nó vẫn cười cười góp vui khi nghe bạn bè kể những "manh mối" về tình cảm giữa Huy với Như, nhưng trong lòng nó nghĩ khác. Hẳn Huy và nó cũng phải có một cái gì đó chứ, một cái gì đó vượt lên thứ tình cảm của một người bạn mới quen như Như. Ừ, hẳn rồi, hẳn là thế rồi. Nó thật ngốc, cứ đinh ninh như thế đi, người ta đã công khai tình cảm rồi kia kìa.
Đúng hôm đấy về nhà, Ngọc bắt gặp ngay một ông khách quen với cậu quí tử. Kể ra nó cũng gặp Nguyên vài lần rồi, nhưng hầu như chả nói chuyện bao giờ. Nó không thích cái kiểu bí xị lầm lì của cậu ta. Có một lần, Ngọc trêu:
-Nhìn anh rất có phong cách nghệ sĩ đấy!
-Chỗ nào?- Nguyên ngước mắt, hỏi hờ hững.
Nó nhìn qua bố mẹ thăm dò, chả lẽ lại bảo: "ở chỗ rất lập dị!" à, thế thì bất lịch sự quá, thể nào bố mẹ cũng quạc cho nó một trận. Câu đó nói với Huy thì vô tư, nhưng với Nguyên thì... Chà, nó chả dám thủ đâu :P.
-Em cũng không biết nữa... Anh có biết chơi ghi-ta không?- Ngọc nhướn mày, đánh trống lảng.
-Không- Nguyên lắc đầu cộc cằn, nhìn qua chỗ khác.
"Thậm chí anh ta còn chẳng biết chơi ghi-ta!"- Ngọc ngẫm nghĩ-" Nếu biết thì ta đây còn xem xét cộng cho một điểm. Heehee" Chả biết sao mà từ nhỏ Ngọc đã mê ghi-ta thế không biết.
Thế là hôm đấy, sẵn bực mình và hoang mang về chuyện của Huy, Ngọc quýnh quáng chào hai người rồi biến lên nhà. Bỗng mẹ nó gọi:
-Ngọc này...
-Dạ?
-Con thấy Nguyên thế nào?
-Cái thằng... à quên cái anh "trầm cảm" đó ạ?
Câu hỏi thay cho lời nhận xét. Mẹ nó nhăn mặt, nhưng vẫn nói tiếp:
-Nó học hành tử tế, hiền lành lại không chơi bời gì, cũng khá xinh trai nữa. Bố mẹ định...
Năm giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên:
-CON KHÔNG CHỊU ĐÂU!!!
-Này, Ngọc...- mẹ nó gọi với theo.
...
(còn tiếp)
Truyện ngắn sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét