Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: 156 NGÀY YÊU...(P2)

0

Hôm nay các bạn hãy cùng Blog truyện - BlogTM tiếp tục với truyện ngắn: "156 ngày yêu..." của tác giả Mai Minh nhé.

3. Như một lời chia tay

Hà Nội chiều se lạnh. Cái lạnh đầu tiên về giữa những con phố nhỏ và khẽ vương buồn lên mắt người ta… Huy siết chặt Nguyên trong vòng tay của mình.
- Chiều mai anh đi.
- Sao bây giờ anh mới nói? - Nguyên lặng lẽ.
- Anh biết em biết rồi.
- Uhm,em biết rồi.
- Sao em không hỏi?
- Nếu anh thấy cần,anh sẽ nói.
- Không phải anh không thấy cần, mà...
- Em hiểu!
Im lặng...
- Bọn mình đi qua bao nhiêu con đường rồi nhỉ?
- Đây là trạm cuối rồi đúng không anh?
...
- Anh đưa em về nhé!?
- Không! Em muốn về một mình.
...
Huy đứng bên cô, nhìn như một kẻ chìm sâu trong giấc mơ dài và vừa mới bị đánh thức. Anh đứng đó - người mà cô đã yêu trong suốt 156 ngày qua, người đã luôn làm cô cười,đã lấy đi mọi lo lắng và luôn dịu dàng với cô... Anh đứng đó... Nguyên nghe tay Huy cầm lấy tay mình. Cô tìm ngón tay út của anh và nắm chặt như một thói quen khó bỏ. Nguyên run lên, mím chặt môi và giữ cho mình đừng bật khóc. Cô biết Huy sẽ ra đi,đôi khi vì điều đó mà cáu giận với anh, hờn dỗi anh nhưng ngày ngày, cô vẫn học cách bình tĩnh mà chấp nhận. Chỉ một lần duy nhất cô khóc, khóc vì hờn giận bởi những lý do
trẻ con... Có phải cô không thể thay đổi anh không nhỉ?

Nguyên ôm lấy Huy, áp gò má vào ngực anh và nghe tiếng trái tim anh lạc điệu. Cô ngước mắt nhìn anh: đôi mắt sau kặp kính nhắm nghiềm như đang chịu đựng điều gì khủng khiếp lắm. Mái tóc ấy, khuôn mặt ấy…Nguyên nhìn, để học thuộc,để nhớ…
Chiếc xe Bus vội vã vào bến…Nguyên rời Huy ra và thản nhiên bước lên xe, thản nhiên chịu đựng trái tim nhức buốt trong lồng ngực. Cô không thể nói, không thể thở, không thể khóc được nữa… Cho đến phút giây cuối cùng, anh vẫn không chịu nói những điều mà
Nguyên chờ đợi, anh không chơi nốt bản dương cầm đứt đoạn. Nguyên thu mình vào trong chiếc ghế và nhìn ra ngoài cửa xe. Những hàng cây xanh biếc cười chua chát vào sự ngô nghê của loài người. Huy buông mình xuống băng ghế chờ, vùi đầu vào hai bàn tay..Hương hoa Oải hương còn vương lại trong bàn tay anh, trên ngực áo anh..
Nhưng không còn, không còn Nguyên thật rồi...

4. Sân bay mùa Thu

Con phố mùa Thu xao xác lá. Huy nhìn lại ngôi nhà của mình, cúi xuống xoa đầu con Quit đang ngoe nguẩy đuôi rồi bước lên ô tô ra sân bay. Những con phố Hà Nội từng quen bước chân anh và Nguyên giờ đây trống rỗng với những hàng cây pha chút ánh vàng khe khẽ rơi. Hà Nội mùa Thu đã ở sâu trong kí ức... Sân bay mùa Thu lặng trầm. Huy ôm lấy mẹ và cô em gái đang khóc thút thít, nhận cái vỗ vai cương nghị của bố,quay sang tạm biệt mấy người bạn thân và ra đi với một nụ cười không chờ đợi. Cô ấy sẽ không đến, anh biết thế. Nguyên ngốc nghếch và nhỏ bé sẽ không đến. Điều đó sẽ tốt hơn cho cô ấy, cho anh và cô ấy rồi sẽ hạnh phúc thôi. Mọi thứ đều sẽ ổn cả. Huy hít căng lồng ngực cái không khí ấm áp của mùa Thu, của thành phố mà anh yêu thương...
Ra đi, để một ngày trở lại, có lẽ mọi thứ đã khác, đã thay đổi rất nhiều. Hà Nội hôm ấy ấm áp nắng và những con đường thì đầy gió. Có một người ra đi. Có một người ở lại. Có một nỗi nhớ nhung nặng trĩu. Có một ánh mắt dài thả vào trời xanh. Nước mắt dường như không bao giờ có thể rơi thêm nữa.
...........
- Tại sao phố Hà Nội dài?
- Bởi những bước chân vẫn mang nỗi nhớ ngày ngày qua lại... Mùa Thu đi qua với tiếng ra khô rơi như viên kẹo vỡ và mát lạnh như một chiếc lá bạc hà. Trong mùa Thu ấy, có những con người xa nhau.. Sự chia ly đôi khi không cần nước mắt nhưng nó có thể để lại trong tim người ta một vài khoảng trống không thể lấp đầy và những nỗi nhớ chỉ có thể ngủ yên chứ không bao giờ chết...

5. Time goes by…

- “Ngày trước Huy định tặng Nguyên cái này trước khi đi nhưng anh ấy thấy không nên, nên đã đưa cho em. Dù sao thì thực chất nó cũng thuộc về cô ấy. Bây giờ lâu lắm rồi, chắc Nguyên cũng không còn tình cảm gì nữa. Em chỉ muốn cô ấy nhận được những gì của mình thôi. Anh đưa cho cô ấy nhé!”- Linh nói rồi giúi gói quà vào tay Khoa.
- “Sao em không tự đưa cho cô ta?”– Khoa cáu kỉnh.
- “Chẳng qua em chưa muốn gặp thôi ! – Linh cười ma mãnh – Dù sao thì cũng là tình
địch cũ mà!”
- “Vớ vẩn!”– Khoa lầm bầm.
- “Thôi em đi đây, sắp muộn học rồi!”- Linh vội vã bỏ đi.
- “Này!”
...
Khoa cầm gói quà trong tay với một tâm trạng khó chịu. Anh nhìn theo cái chấm đuôi tóc của Linh khuất đằng sau cổng trường với vẻ bực tức. Cảm giác khó chịu ứ lên trong lồng ngực khi anh nhìn lại gói quà Linh nhờ chuyển cho Nguyên, cũng chẳng hiểu vì sao nữa.

Mọi thứ diễn ra trước mắt anh nhanh chóng và không khác gì một trò hề. Là do Linh không biết : Khoa ghét Nguyên, ghét cả những thứ thuộc về cô ta nữa! À, mà còn vài điều nữa Linh cũng chưa biết. Tuy nhiên, mọi thứ đều ngu ngốc! Khoa bước vào lớp với vẻ hầm hầm. Anh quăng gói quà xuống trước mặt Nguyên, khó
chịu :
- “Có người gửi!” Sau khi qua loa chứng kiến vẻ ngạc nhiên (vì món quà, bởi Nguyên đã quen với thái độ khó chịu của anh rồi) trên khuôn mặt cô, Khoa đi về chỗ ngồi của mình với nụ cười nửa miệng. “Không còn tình cảm gì sao? Cô ta mà không còn tình cảm gì
với cậu ấy thì mình bé bằng con kiến!”
Hơn ba năm rồi từ ngày Huy đi. Khoảng thời gian đó không hẳn là dài, nhưng chẳng lẽ không đủ để cho người ta quên đi một điều gì đó dù là rất đặc biệt? Hoặc ít ra, nó cũng không nên ảnh hưởng nhiều đến họ như vậy...Khoa không hiểu. Chưa bao giờ anh hiểu nổi điều đó.
Khoa quay sang phía Nguyên và nhìn cô. Ngày đầu tiên anh gặp cô trong lớp Bồi dưỡng kĩ năng Thiết kế, chẳng có gì đáng chú ý ngoài một đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và hương hoa Oải hương trên tóc... Rồi tình cờ thôi, anh biết đó là người Huy từng yêu trước khi lên đường sang Mỹ...Đôi lúc Khoa cũng tự hỏi mình đang làm gì với bạn gái của một trong những người bạn thân nhất của mình...Chưa lúc nào anh tìm được câu trả lời, chưa lúc nào anh thôi không cảm thấy bực bội khi nhìn thấy Nguyên và cũng chưa lúc nào ngừng bày ra những trò vớ vẩn để làm Nguyên buồn. Khoa muốn nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy cô khổ sở...Nguyên luôn tỏ ra mình mạnh mẽ và có thể giải quyết được mọi thứ. Còn Khoa, anh không tin điều đó. Và thế là anh ghét Nguyên, ghét cái kiểu giả vờ rất
khéo của cô ta – lúc nào cũng tỏ ra mình ổn, rằng chẳng có chuyện gì xảy ra còn cuộc sống của cô ta thì luôn rất nhẹ nhàng và hạnh phúc. Anh ghét cái cách cô ta mỉm cười với đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và xa cách, ghét cái dáng đi của cô ta, giống như không lúc nào một mình mà luôn có một ảo ảnh của Huy bên cạnh… Nói chung là anh ghét, anh không chịu nổi sự khó chịu và kiểu cách của Nguyên. Không bao giờ chịu nổi !
Nguyên vừa mở gói quà vừa cười nói với mấy cô bạn của mình. Giá mà đôi mắt kia không buồn và xa lạ thế thì nụ cười ấy chắc cũng không đến nỗi. Khoa nghĩ vậy. Anh chăm chú nhìn vào gói quà của Nguyên. Huy để lại cái gì nhỉ? Còn cô ta sẽ phản ứng như
thế nào?
Khoa mệt mỏi ngả mái tóc ánh màu hạt dẻ xuống cánh tay và nhoài người ra mặt bàn,mắt không rời khỏi Nguyên. Nguyên lấy từ trong gói qua ra một vật nhỏ cùng với một đám dây rợ. Có cái gì nhói sáng lên trong đầu Khoa đó là cái Ipod của Huy. Khoa nhận ra nó bởi ngay từ khi mới mua, Huy đã nhờ anh xử lý về hình thức: màu cam mơ trên nền trắng sữa với những nút dây thừng thắt viền xanh lá cây rất nhạt và chữ H. Và giờ thì nó đang ở trong tay Nguyên cùng với tấm thiệp nhỏ của Linh. Đôi mắt Nguyên hình như vừa
tối sầm lại, bàng hoàng và sợ hãi. Có nghĩa là gì nhỉ? Cái vẻ mặt kia đang biểu lộ điều gì? Khoa hình như hiểu mà cũng hình như không. Cái gì đang vỡ òa, cái gì đang dồn nén, và đôi môi run rẩy kia như muốn nói ra cái điều ứ nghẹn trong cổ họng. Đôi tay Nguyên run lên, mặt tái đi. Khoa thấy ngạt thở! Điên rồ! Điên rồ quá! Một thứ xảm xúc rất buồn cười bất chợt xuất hiện trong đầu Khoa. Anh sợ hãi và nảy ra ngay ý tưởng phải bóp chết nó ngay! Hai tay Khoa nắm chặt vào nhau, đôi mắt buồn bã và giận dữ. Điên rồ quá! Anh muốn đập tan một cái gì đó, muốn thực hiện ngay ý tưởng phá phách của mình. Anh vào nhà vệ sinh, vặn vòi xả đầy nước trong lòng bàn tay và vội vã áp thứ nước mát lạnh vào mặt mình. Nhìn vào trong gương, Khoa mỉm cười nhạo báng: “Vớ vẩn!” Anh kéo cái headphone ra khỏi túi áo và nhét vào tai mình. Những âm thanh chát chúa vang lên hòng xua đi những ý nghĩ mới nhen nhóm trong đầu. Khoa buông mình ngồi dựa vào tường,nhắm mắt lại và thở...
Khi Khoa vào lớp, Nguyên cũng vừa từ ngoài bước vào. Anh nhìn lướt qua mặt Nguyên:
Cô ta đã không khóc.
(Còn nữa...)
Truyện ngắn sưu tầm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét