Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: Anh, EM THÍCH ANH: Lời chia tay bất ngờ

0

Hôm nay Blog truyện - BlogTM sẽ mang đến cho các bạn phần tiếp theo của truyện ngắn: "Anh, em thích anh!" của tác giả Pikajaita. Phần 2 với tựa đề: Lời chia tay bất ngờ. Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ cùng Blog truyện.
Phần 1: Anh, em thích anh!
Nó làm quen với cuộc sống thiếu Huy, mặc dù rất khó khăn. Huy không một lần liên lạc, cũng chẳng thèm nhìn mặt nó nữa, cậu ấy biến mất như bong bóng xà phòng...

Buông tay Nguyên, nó chạy vội theo bóng Huy, oà khóc.
Mới sáng nay thôi, nó khám phá ra tại sao Huy không cằn nhằn về việc nó hay bận rộn nữa. Hà, nhỏ bạn thân, bỗng dưng kéo nó ra một chỗ:
-Như, mày và Huy dạo này thế nào rồi? Có chuyện gì giận nhau à?
-Giận nhau??- Nó ngơ ngác không hiểu - Giận cái gì mà giận nhau?
- Thế sao một đứa thì chúi đầu chúi mũi vào công việc... quên sầu. Còn một đứa thì suốt ngày cặp kè với đứa khác... Thế không phải giận nhau là gì?- Hà nheo mắt- Tao nói thật lòng, thằng Huy là thằng khá, mày đừng cố chấp quá mà bỏ thì uổng lắm.
Tai nó lùng bùng, ngay lập tức chưa hiểu những gì Hà nói. Chúi mũi vào công việc? Là nó sao? Vậy còn ai cặp kè? Chẳng lẽ là Huy? Chợt nó nhìn Hà, hỏi dồn dập:
-Cặp kè? Mày bảo Huy cặp kè với ai cơ?
-Ngọc, con nhỏ xinh nhất C3 ấy- Hà dẩu mỏ- đừng nói với tao là mày không biết đấy nhé.
Nó lắc đầu quầy quậy:
- Không! Tao thề là tao không biết gì cả... Nhưng mà... như thế là sao hả Hà? Huy với Ngọc thích nhau á?- nó rối rít.
- Tao cũng không chắc...- Hà nói nhỏ xuống- chỉ là tao thấy hai đứa nó hay đi với nhau thôi. Còn thì... Hay là mày thử hỏi thẳng nó xem.
- Điên à!- nó thừ ra.
Hà đặt tay lên vai nó:
- An tâm, chắc không sao đâu... Có lẽ tại tao nhạy cảm quá thôi.
- Không, có vấn đề thật đấy...
Nó nhớ lại, dạo gần đây, tuy Huy vẫn thường gửi sms chúc nó ngủ ngon, gọi nó dậy vào buổi sáng, nhưng những tin nhắn đó không nhiều và tình cảm như trước. Gần như chỉ còn là một thông lệ, hay một thói quen. Khi hai đứa đi chơi với nhau, có thật nhiều những khoảng thời gian Huy im lặng không nói gì, và thật nhiều nụ cười rất gựơng. Huy bận rộn nhiều hơn, hay ít ra là cáo bận nhiều hơn khi nó rủ Huy đi đâu đó. Vì bận rộn, nó nghĩ đó cũng chỉ là Huy bận rộn hay cái gì đó tương tự. Nhưng nếu "cái gì đó tương tự" lại là Ngọc...
Vừa xin Nguyên nghỉ làm sớm một hôm, nó cảm thấy thật mệt mỏi. Huy lại bận, nó đi lang thang không mục đích dọc mấy tiệm trà sữa. Chợt nó dừng lại, nép vào sau bức tường, nghẹt thở và hụt hẫng với những gì mình vừa nhìn thấy. Huy choàng tay quanh vai Ngọc, bình thản bước qua.
Quyết định rất nhanh, nó sẽ ra đi trong kiêu hãnh. Không muốn mình là một con mèo đáng thương bị bỏ rơi, nó sẽ cho Huy thấy, cậu ta chẳng-là-cái-gì-cả.
Mặc dù, thật ra, Huy là tất cả.
Đó là lí do nó nắm tay Nguyên hồi nãy, và cũng là lí do lúc này, nó khóc.
Huy đã biến mất. Nó cuốc bộ thêm mấy con phố nữa, cảm thấy mình... thất thiểu và nhếch nhác. Nó ghét khói bụi, ghét nắng, ghét những khuôn mặt tươi cười. Nó đã đứng trước cửa nhà mình, nhưng lại chùn bước. Nhà nó tràn ngập những hình ảnh về Huy, trên bàn nó vẫn còn một tấm ảnh chụp chung với Huy. Nó cần một nơi nào đó để chạy trốn. Nó quay trở lại "Dịu".
Truyện ngắn: Anh, EM THÍCH ANH: Lời chia tay bất ngờ

Cửa khép hờ. Nó khẽ đẩy, bước vào. Tiếng ghi-ta trầm buồn vang lên. Chưa bao giờ thấy Nguyên chơi ghi-ta, nó cứ ngỡ cây ghi ta treo đấy chỉ đơn thuần để trang trí. Bản nhạc kì lạ, phản phất nét buồn của Romance, nó chưa nghe bao giờ nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thuộc.
Nguyên giật mình, ngừng tay, ngẩng lên nhìn nó ngồi phịch xuống ghế.
-Em xin lỗi... hồi nãy không phải em có ý...
-Anh biết rồi- Nguyên nhún vai- nhìn em là anh biết.
Như gật nhẹ, cổ họng nó khô khốc, nhưng mắt nhoà đi. Một cảm giác trống rỗng kinh khủng. Mất Huy, bên trong nó chẳng còn cái gì cả. Tình yêu đầu tiên của nó, trong veo và mãnh liệt. Một bầu trời kỉ niệm về Huy, những mess vui vui, những cuộc gọi, giọng nói ấm áp, cái chạm tay. Mới đây thôi mà đã nhớ. Dòng sông cảm xúc lại trào ra, nó lại gục mặt xuống bàn, khóc nức nở.
Một bàn tay đặt lên vai nó, ấm áp và tin cậy, là Nguyên.
- Vẫn thích cậu ta, tại sao em lại làm thế?
- Vì... Ngọc.
Nguyên hiểu ngay khi Như kêu tên một đứa con gái khác. Anh đẩy li kem về trước mặt nó:
-Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi- giọng Nguyên đầy quan tâm và ấm áp, khác hẳn lúc bình thường.
- Anh không hiểu đâu!- nó lắc đầu như một đứa con nít làm nũng...
- Anh hiểu chứ!
Anh không hiểu, không thể nào hiểu đựơc nó. Một người như anh có bao giờ phải đau khổ vì yêu? Lạnh lùng và kiêu hãnh. Không, anh không thể.
Nhưng nó cần phải thoát khỏi cảm giác này, càng nhanh càng tốt. Nó cố trấn tĩnh, quẹt nước mắt, ngẩng lên tìm mắt Nguyên.
- Anh biết chơi ghi-ta?- Nó cố kiếm một đề tài để bắt chuyện.
- Uhm...
- Anh chơi thử đi!- nó lấy giọng vui vẻ- Thế mà em chưa được nghe bao giờ.
Nguyên liếc nhìn nó, rất nhanh, ánh mắt anh loé lên một cái gì đó lạ lùng, nhưng ngay lập tức lại trở về với cái vè bình thản và lãnh đạm. Lưỡng lự một lúc, rồi anh đặt cây ghi-ta lên đùi. Từng nốt nhạc bay lên, ấm áp và sâu thẳm...
***
Khách đến, Nguyên đứng phắt dậy, treo cây đàn về chỗ cũ. Nó chỉ kịp láu táu:
- Lần sau anh đàn cho em nghe cái bài lúc đầu nhé!
- Sẽ không có lần sau đâu- Nguyên nhếch môi cười buồn, nói thẳng băng.
***
Lần thứ bao nhiêu, nó rối tinh lên với đám bột. Thỉnh thoảng, nó mày mò nghiên cứu "chế tạo" một kiểu bánh mới. Lần nào Nguyên cũng đau khổ đóng vai "kiểm tra chất lượng". Lần nào cũng thế, anh nhăn mặt, cằn nhằn. Nó tỉnh bơ: "em sẽ chi tiền bột mà, anh chỉ việc nếm thôi, cằn nhằn gì chứ... Mà em thấy lần này cũng ngon đó chứ ;))".

Lần này cũng thế, công thức thì không chắc có vấn đề gì không, nhưng trực quan thì bánh mềm, xốp, khá ổn. Bột dính tèm lem trên mặt, nó đẩy cái bánh về phía Nguyên, anh nhìn nó cảnh giác, nhưng cũng nhăn nhó nếm thử:
- Vẫn thế!- Nguyên chau mày- nhưng thẳng thắn mà nói lần này có tiến bộ!
Nó làm quen với cuộc sống thiếu Huy, mặc dù rất khó khăn. Huy không một lần liên lạc, cũng chẳng thèm nhìn mặt nó nữa, cậu ấy biến mất như bong bóng xà phòng. Phải rồi, nó tự nhủ, cậu ấy vốn chỉ cần một lí do để xa rời nó, và nó đã cho cậu ấy lí do. Không có Huy, Như nhận ra nó không cần Huy nhiều như nó tưởng. Cuộc sống của nó vẫn ổn, miễn là nó đến "Dịu", nhiều hơn mức cần thiết. Bên Nguyên, nó vơi bớt nỗi nhớ Huy. Nó nhận ra Nguyên: đẹp trai, chững chạc, phong cách, và ấm áp. Nguyên nói đúng, kể từ lần đó nó không bao giờ được nghe anh đàn nữa, không lí do, không một lời giải thích.
Như lặng lẽ ngắm nhìn mái tóc hung hung của Nguyên. Ẩn sau vẻ lạnh lùn, nó biết anh thực sự chân thành và biết quan tâm. Thời gian qua, nó ngày càng gắn bó với anh hơn. Nó thích anh, nhưng lại hoảng hốt với suy nghĩ đó.
Ở anh có một cái gì đó bí ẩn mà nó không tài nào hiểu được. Vả lại, phải chăng trái tim nó đang lừa nó, nó đến với Nguyên chỉ vì khoảng trống mà Huy bỏ lại? Vết thương lòng từ mối tình đầu đổ vỡ vẫn còn đó, nó không đủ can đảm để mở lòng ra thêm lần nữa.
Nguyên bất chợt ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Như. Nó luống cuống cúi xuống. Anh khẽ hắng giọng:
- Như này...
- Dạ?
- Từ mai em nghỉ việc được rồi!
(CÒn tiếp)
Truyện ngắn sưu tầm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét