Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Truyện ngắn: 156 NGÀY YÊU...(P1)

0

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn một truyện ngắn rất hay và ý nghĩa, truyện ngắn sưu tầm của tác giả Mai Minh với tựa đề: "156 ngày yêu..."


Nguyên gặp Huy dường như là một sự không tình cờ. Anh chạy theo cô, kéo
cô ra khỏi quá khứ - để rồi sau những sợ hãi và trốn tránh, cô yêu anh... 156
ngày yêu, và rồi chỉ 1 ngày nữa, Nguyên sẽ rời Hà Nội...
(“Câu chuyện tìm lại từ những dòng viết đã cũ. Ngày xưa mình còn ngây thơ!:)” - MM)
1. Nguyên
Huy nhẹ nhàng cầm lấy tay Nguyên và khẽ thì thầm bài hát mà cô yêu thích. Giọng
hát anh không phải hay nhưng trầm ấm như những tia nắng nhỏ từng giọt màu mật ong
trong chiều. Cô vùi sâu tay mình vào bàn tay anh rồi tìm ngón tay út của anh và nắm chặt
một cách vô thức. Huy dang cánh tay ôm Nguyên vào lòng và vẫn khe khẽ thì thầm..
“When I go away I miss you, and I will be thinking of you”... Anh dừng lại ở đó, luôn là
ở đó chứ chưa lần nào hát nốt những câu cuối cùng của bài hát. Chiều im lặng và họ cũng
rơi vào im lặng. Nguyên nghe rõ tiếng của những sợi gió nhỏ nhoi bay qua tóc mình..
Tháng Mười chợt buồn buồn... Ai mà hiểu? Ai mà hiểu nhỉ?...
Truyện ngắn: 156 NGÀY YÊU...(P1)

Nguyên gặp Huy dường như là một sự không tình cờ, như là chuyện đó chắc chắn
phải xảy ra, không thể khác. Anh chạy theo cô như một đứa trẻ, kéo cô ra khỏi quá
khứ - để rồi sau những sợ hãi và trốn tránh, cô yêu anh... Một tình yêu bất chợt, không
ai chờ đợi, không ai ngờ tới và Nguyên thì chưa bao giờ tưởng tượng được tại sao người
ta có thể yêu nhau nhanh đến thế... Huy đã bước vào cuộc sống của cô như vậy... Anh
luôn đến cạnh Nguyên, ngồi xuống và cầm tay cô rất dịu dàng. Một tuần, rồi hai tuần trôi
qua.., 156 ngày - thế giới như chỉ có hai linh hồn tồn tại.
Huy và cô đi lang thang bên nhau suốt những phố dài Hà Nội. Con phố dài ra trong
những ngày ngắn ngủi và bản dương cầm “Promise me” đứt đoạn. Hà Nội mùa Thu
đẹp như thế, Huy đi bên Nguyên: im lặng và quen thuộc như ngày xưa vẫn thế... Còn
ngày mai, ngày mai thế giới này không còn Huy bên cạnh, cô sẽ ra sao nhỉ?
...Sao anh đưa cô đi qua nhiều con đường thế, để giờ đây con đường nào cũng hóa kỉ
niệm...
2. Huy
Chiều bình lặng. Huy nhẹ nhàng cấm lấy tay Nguyên và thì thầm bài hát mà cô thích –
“Promise me” của BC. Ngày mai anh đi L.A. Hình như Nguyên đã biết điều đó nhưng chỉ
im lặng và anh vẫn phải nói với cô. Sáu năm và sự hứa hẹn là quá xa vời. Thời gian và
không gian trải dài ra quá đỗi mơ hồ. Nguyên cần có một đôi vai để tựa vào khi cô khóc;
cần có một người để khi ốm, cô gọi đến và nũng nịu như một đứa trẻ; cần có một người
đón cô về từ lớp học tiếng Anh mỗi tối mùa Đông…
Nguyên tựa đầu vào vai anh. Một khoảng lặng chan chứa trong không gian. Cô tìm rồi
xiết chặt ngón tay út của anh – hình như chính Nguyên cũng không nhận ra những ngày
gần đây cô rất hay làm như vậy. Hai người ngồi bên nhau, lặng lẽ trước Hoàng hôn tháng
Mười...
Huy đã biết Nguyên từ trước cả khi hai người chính thức quen nhau một thời gian khá
lâu. Lúc ấy, giống như đôi mắt cô cứ nhìn hoài xuống nỗi buồn của mình rồi đến một
ngày, khi Nguyên ngước lên, anh đã ở đó - trước mặt cô rồi. Huy chưa bao giờ hỏi
Nguyên tại sao cô buồn. Điều duy nhất anh muốn là làm cho cô cười. Nguyên đã luôn
cười khi ở bên anh và điều đó làm anh hạnh phúc. Huy cũng chưa bao giờ lý giải được tại
sao mình lại yêu Nguyên nhanh đến vậy. Chỉ là ánh mắt thoáng buồn và né tránh, Nguyên
như một cánh dandelion đang tìm cách chạy trốn; không suy nghĩ, không do dự, Huy đưa
tay ra kéo cô ở lại, thế thôi. Tình yêu như khoảng khắc que diêm vụt cháy, sáng bừng lên
bất ngờ trong bóng tối... Và cứ thế, anh chạy theo Nguyên, đuổi theo cô và có được cô,
cũng không rõ vì lý do gì...
Huy kéo Nguyên lên mọi chuyến xe bus và cùng cô lang thang khắp những con phố Hà
Nội. Nguyên yêu Hà Nội như quê hương mình và dường như cả năm cô sống chỉ để chờ
đợi tháng Mười. Tháng Mười Hà Nội thì vẫn đẹp và dịu dàng như vậy.
156 ngày kể từ lúc Nguyên nói với Huy câu đầu tiên, 156 ngày kể từ sau những trốn
tránh, e ngại, cô ùa vào cuộc đời anh như một niềm Hạnh phúc quá lớn… 156 ngày, lớn
lao và nhỏ bé cho một tình yêu…
Ngày mai, Huy đi.
(Còn tiếp nhé)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét