Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 2)

0

Mời bạn đón đọc: HỒI KÝ SỞ KHANH (Chương 2)



Nhiều khi tôi tự hỏi, những rung động đầu đời, những “vu vơ lạc nhịp” khi trái tim vừa biết thế nào là tình cảm khác giới, liệu đã đủ lớn, đủ chín chắn và trưởng thành để gọi là Tình yêu? Để rồi khi nhìn lại quãng đường đã đi qua, nhớ lại bốn năm học cấp hai, tôi dường như đã tìm được câu trả lời tâm đắc nhất cho riêng mình…


Cô nhóc mười tuổi đó…là “Mối tình thứ hai” của tôi!



Bước chân vào lớp sáu, tôi háo hức với rất nhiều sự thay đổi lớn lao. Trường mới, bạn mới, vô vàn điều mới mẻ đón chờ tôi.

Và cô nhóc đó, có lẽ là món quà đặc biệt nhất!

Đó là một cô bé da ngăm đen, răng khểnh, đanh đá và ương bướng. Vì có thành tích khá tốt hồi còn tiểu học nên tôi nghiễm nhiên được giao chức Tổ trưởng (oai lắm!), và sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như nhóc đó không xung phong làm…Tổ phó. Cô giáo đặt ra luật lệ là ngày nào khi trống 15 phút đầu giờ nổi lên cũng là lúc cả lớp phải kiểm tra lẫn nhau. Có hàng tỷ thứ để kiểm tra, hay nói đúng hơn là bới móc nhau, lũ trẻ con chúng tôi khi ấy hào hứng với việc này lắm. Chúng tôi nghĩ ra không biết bao nhiêu thứ để làm, để kiếm cớ vạch tội nhau. Nào là kiểm tra học thuộc, kiểm tra sách vở, kiểm tra chuẩn bị bài mới, kiểm tra đến cả…bút chì và tẩy, thậm chí là kiểm tra số trang giấy xem có đứa nào gấp làm máy bay hay xé để gửi thư trong lớp không. Quyển sổ tổ trưởng của tôi ngày nào cũng đầy ắp những “tội trạng”, mỗi tội tùy theo mức độ nặng nhẹ sẽ bị trừ vào hạnh kiểm của tuần, của tháng. Và đau đớn thay, tên tôi lúc nào cũng chứa nhiều tội nhất. Thủ phạm ư? còn ai vào đây nữa? Khi tôi đang mải mê đi tra khảo lũ “dân đen” trong tổ thì có một kẻ chỉ nhăm nhe lục lọi đồ của tôi, và ghi hết mọi lỗi lầm dù là nhỏ nhất, không chừa cái nào. Tôi đã dần phải tập quen với cái điệp khúc của nó:

-         Em thưa cô, bạn tổ trưởng không thuộc bài, bị trừ 2 điểm! Em bảo bạn ấy ghi vào tội không thuộc bài, bạn ấy chỉ ghi tội thuộc bài chưa kỹ, mà tội ấy chỉ bị trừ 0.5 điểm thôi ạ!
-         Em thưa cô, hôm nay bạn tổ trưởng ngồi lên bàn, tội không bảo vệ của công ạ!
-         Em thưa cô, hôm nay em thấy bạn tổ trưởng ngồi nói chuyện trong lớp!
-         Em thưa cô, bạn tổ trưởng ngoáy mũi rồi bôi ra bàn, tội mất vệ sinh, trừ 4 điểm ạ! Nhưng bạn ấy nhất quyết không ghi vào sổ, em nhắc nhở bạn ấy còn đẩy vào vai em, tội đánh bạn, trừ 5 điểm ạ!

Điên tiết! Đúng là con điên…Hình như theo quan niệm của nó thì nhiệm vụ của tổ phó không có gì khác ngoài soi mói, mách lẻo và đơm đặt thì phải. Không biết kiếp trước tôi nợ nó cái gì nữa, mà kiếp này tôi làm gì nó cũng không cho yên. Mà hồi ấy, đứa nào chẳng sợ cô giáo, đứa nào chẳng sợ bị trừ điểm. Làm tổ trưởng thật oai, nhưng cái oai của tôi đã bị nó hạ xuống rất nhiều, bởi từ khi có nó, hạnh kiểm của tôi có bao giờ được loại khá đâu. Vào lớp được chưa lâu, tôi coi nó là kẻ thù không đội trời chung, là cái gai trong mắt, và là đối tượng đầu tiên tôi muốn “thanh trừng”! Nhưng tôi chưa kịp làm điều đó, thì có một sự cố bất ngờ xảy ra…

Tôi ngồi bàn trên áp chót, nó ngồi ngay đằng sau tôi, bàn cuối lớp. (Lúc đầu nó ngồi bàn đầu, nhưng chẳng hiểu sao lại xin cô cho xuống ngồi ngay đằng sau tôi, chắc là để lắp camera điều tra cận cảnh tôi cho nét!)

Tiết học cuối cùng của ngày dài thật dài, tôi uể ngoải ngáp ngắn, ngáp dài, không thể tập trung vào bài giảng được. Nhìn sang xung quanh, đứa thì mắt mũi lờ đờ, đứa thì ngủ gà ngủ gật, nhưng bầu không khí vẫn im phăng phắc. Có vẻ nhận ra sự không hào hứng của cả lớp, cô giáo cũng giảng chậm rãi cầm chừng để đợi hết giờ cho xong tiết. Cuối cùng tiếng trống cũng vang lên, cô giáo nhanh chóng kết thúc bài giảng và bước ra ngoài.

Bất giác, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi làm một động tác chẳng giống ai. Sau khi vươn vai, tôi đột ngột ngả mạnh người ra đằng sau, tựa như nằm ngửa xuống chiếc bàn vậy. Và cũng chẳng biết mà đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, cùng lúc ấy, con nhỏ đó – khi ấy đang ngồi thẳng lưng – lại đột ngột làm động tác cúi xuống ghi chép gì đó…Thế là…có tưởng tượng được không, mặt hai đứa chúng tôi ghé sát vào nhau, rất sát. Hoảng hồn, nó đứng bật dậy, tôi cũng ngồi thẳng lên. Nhưng không kịp, hành động kỳ quặc một cách rất đồng loạt và đúng nhịp của hai chúng tôi đã bị đôi mắt cú vọ của mấy chục đứa giặc giời xung quanh nhìn thấy.

Hú hét! Đập bàn đập ghế! Tung hoa!

Đấy, chúng tôi “bị” thành “Người yêu” như thế!

Chó với mèo thì làm sao yêu nhau nổi, vì chúng nó sinh ra đã ghét nhau mà! Tôi và nó cũng ghét nhau, nhưng không hiểu sao, sau khoảnh khắc đó, tôi có suy nghĩ: Ừ, Tình yêu à? Tại sao không nhỉ?

Nó, ừ thì đen và hơi xấu, ừ thì rất “bẩn tính” và khó ưa…Nhưng…(Cái “nhưng” này mới chết nè!) Nhưng mà, nó cái mùi gì đó thơm thơm thì phải. Không biết là mùi gì, nhưng cái khoảnh khắc đó, tôi có cảm nhận được một mùi rất lạ, thoang thoảng thôi nhưng cực kỳ…quyến rũ. Ừm, ít ra cũng có thể khẳng định chắc chắn một điều là…nó…sạch sẽ!

Sau hôm đó, nó không gay gắt với tôi như thường ngày. Nó ít nói hơn, không lẽo đẽo bám tôi, và đặc biệt là không kể tội tôi nữa. Tôi hình như cũng để ý nó nhiều hơn, hay…hỏi ý kiến nó mỗi khi vạch tội và phán xét đứa nào, tức là như kiểu hai tên xã hội đen cùng chung tay thanh trừng những thành phần làm đen xã hội ấy (Chức tôi to lắm, muốn trảm là trảm à!) Nó hay cười hơn, và tôi cũng thích con gái răng khểnh từ đó.

Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa…Chẳng mấy chốc giai thoại về tình yêu đầy ngọt ngào và lãng mạn của chúng tôi lan truyền khắp nơi. Đi đâu, tôi cũng mang cái mác là người yêu nó. Tôi không hề bực tức khó chịu, ngược lại, còn thấy có chút gì đó…oai oai..Chúng tôi ngày càng nói chuyện nhiều hơn, “gần gũi” hơn, phải thú thật một điều là tôi hay kiếm cớ sáp lại gần nó, tại vì tôi thích mùi của nó mà!

Rồi một biến cố xảy ra, một ngày, tôi đến lớp với tâm trạng tươi vui như mọi ngày. Nhưng chào đón tôi là một bộ mặt đỏ gay đầy nước mắt. Con bé nhìn tôi bằng đôi mắt giàn dụa, có vẻ gì đó căm tức. Đứa bạn gần nhà nó thì thầm vào tai tôi một tin sét đánh. Nó viết nhật ký, về tôi, và bị mẹ nó đọc trộm. Tôi ngu ngơ chẳng hiểu, thế thì sao? Tôi không giải thích được, nhưng cũng không kịp hỏi, vì nó chạy đến, gào vào mặt tôi, nước bọt văng tung tóe:

-         Từ nay tránh xa tớ ra, tớ ghét cậu, huhu…
-         …..

Không kịp đợi tôi phản ứng, nó chạy mất dạng. Đứa bạn gần nhà nó lôi tôi ra, giải thích thêm, rằng mẹ nó rất ghê ghớm, bà làm to chuyện (mà lúc đấy tôi cũng chưa hiểu chuyện ở đây là chuyện gì, nó viết cái gì, có trời mới biết). Mẹ nó cấm không cho nó chơi với tôi nữa, nếu còn bắt gặp nói chuyện với tôi, bà sẽ… “Chặn đường” tôi! (Nguyên văn đấy). Tôi bắt đầu thấy hoang mang. Ở cái tuổi đấy, nghe thấy uy danh người lớn là đã sợ kinh hồn bạt vía rồi, nói gì đến các thủ tục như chặn đường, thăm hỏi. Tôi tự nhủ, ừ thì….tránh xa nó ra.

Nó xin chuyển tổ, thôi giữ chức Tổ phó. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hơi buồn, nhưng sợ mẹ nó hơn…Tự an ủi mình, không bị chặn đường là may rồi! Chúng tôi không nói chuyện với nhau từ đó, cho đến 1 năm sau…



***



Lúc này đã là giữa năm lớp 7.
Tôi (lại) bắt đầu để ý tới nó. Thường thì sau khi bị đe dọa và cấm đoán 1 cái gì đó, sau 1 khoảng thời gian bình an vô sự, người ta lại bắt đầu có manh nha “ngựa quen đường cũ”, và tôi cũng chẳng hề ngoại lệ. Tôi bắt đầu công cuộc làm quen lại nó bằng một tờ giấy nham nhở được gửi đi trong giờ, trong giấy là ký tự (^o^).

-         Gì?
-         Còn ghét nhau không?
-         Không!
-         Hì, thế làm bạn nhé!
-         Ừ!
-         Dạo này xinh thế!

Không có hồi âm, tôi vò đầu bứt tóc. Chẳng phải tôi thích nó lắm, chỉ là…chỉ là…tôi không muốn “chuyện tình” của chúng tôi kết thúc một cách lãng nhách như vậy thôi. Thế là tôi bắt đầu công cuộc tán tỉnh của mình.

Tôi nhịn ăn sáng, đi học thật sớm, để ngày nào khi đến lớp nó cũng nhìn thấy một món quà nhỏ trong ngăn bàn, khi thì gói bim bim, lúc thì cái bánh mì kẹp kem. Khỏi nói, lũ trong lớp nhốn nháo thế nào. Chúng nó ầm ĩ lên là tôi bị…cắm sừng! (Chẳng là trong suy nghĩ của bọn nó và theo…truyện ngắn xưa kể lại thì tôi với nó vẫn là một đôi). Còn nó, thái độ duy nhất nó thể hiện ra bên ngoài là sự khó chịu, tôi nghĩ, nó biết đó là tôi. Tôi hay viết giấy chat rồi gửi lên bàn nó, thi thoảng, nó cũng gửi lại, nhưng toàn là “học bài đi!”, “tập trung đi”, “muốn chết à!”…Tôi, thiểu não!

Thế là, tôi nghĩ ra một kế hoạch tỏ tình hoành tráng hơn! Trong lớp chúng tôi có một thằng tên Quân, bọn tôi gọi nó là “Quân sư”. Một phần vì đầu nó cạo trọc như sư, một phần vì nó là thằng lắm chiêu trò nhất, tôi tìm đến nó, để nhờ hoạch định một kế sách chiếm lấy trái tim của con nhóc con cứng đầu. Và nó thì nhiệt tình giúp tôi với giá là một tuần ăn sáng.

Kế hoạch bắt đầu!

Tôi đi học thật sớm, vừa đi vừa hát, tay đút túi quần. Trong túi quần tôi là một hộp quà hình trái tim, hai cây nến, bên trong hộp quà là một bông hoa vàng chóe! Tôi chẳng biết nó là hoa gì, chỉ nghe thằng bạn nói là “Hoa Bất Tử” mà nó hái ở trên “núi cao” về (Trị giá 3 bát phở). Hôm ấy lớp tôi học ở phòng chức năng (phòng để ôn toán, được bố trí tách biệt với các khu khác, ở dưới tầng hầm), và hôm ấy cũng là ngày con nhỏ đó phải trực nhật.
Không ngoài tính toán của chúng tôi, nó đã đến sớm và đang lau dọn bảng. Thằng bạn vỗ vào vai tôi, bảo cứ yên tâm, làm theo những gì nó dạy, chắc chắn thành công. Tôi tự tin hơn bao giờ hết (vì tôi học thuộc rồi ^^)

Bước vào lớp, tôi tiến nhanh đến chỗ nó, rất sát. Bất chợt, mùi thơm thoang thoảng bủa vây lấy xung quanh. Tôi ngơ ngẩn. Bao lâu rồi mới gần sát thế này, vẫn là mùi đó, mùi thơm khiến tôi…rung động mà chuyển thù hóa yêu.

Tự nhiên, tôi quên mất mình phải nói gì nữa.

Đút tay vào túi quần, tôi lôi hộp quà ra, dúi vào tay nó rồi quay lưng chạy thẳng. Mặt tôi đỏ gay, mồ hôi đầm đìa ướt áo.

Một tiết, hai tiết, ba tiết…Tôi cúi gằm xuống vở, không dám ngước mắt lên. Thằng bạn quay sang nhìn tôi cười khúc khích, không hiểu sao nhìn điệu cười khoái trá của nó, máu tôi lại sôi lên. Hừ…Kế hoạch chuẩn bị bao lâu, giờ đi tong mất! Giờ ra chơi, cả lũ nhao nhao chạy ra sân, còn lác đác vài đứa ở lại. Bỗng thằng bạn chạy tới, vỗ vai tôi ra điều ám hiệu, rồi chạy khắp lớp, xua hết những đứa còn lại ra ngoài. Đoạn nó đóng cửa phòng lại, chỉ còn tôi và nhỏ đó trong phòng. Bên ngoài, cả lũ nháo nhác, có lẽ giờ này chúng nó đã biết chuyện gì đang xảy ra. Mấy cái cửa sổ bị bâu kín, tiếng cười nói, rồi chỉ chỏ…Sau một hồi mất bình tĩnh, tôi tiến tới trước bàn con nhỏ, lúc này đang gục mặt xuống. Tôi chưa biết mình phải nói gì…

Bất chợt, nó đứng phắt dậy làm tôi giật nảy mình. Nó cầm hộp quà, ném mạnh vào người tôi, gào lên bằng giọng uất ức!

-         TỚ KHÔNG CẦN! CÚT ĐI…

Rồi nó chạy thẳng đi trong hai hàng nước mắt. Cả lớp được thể như ong vỡ tổ òa vào trong phòng…Đứa thì trêu chọc, đứa thì tung hô, đứa thì cười cợt…Tôi uất ức đến không nói nên lời. Cay cú, tôi vùng chạy theo nó…Nó chạy ra phía sau trường, là một vùng đất cỏ cây rậm rạp, khi ấy vẫn chưa được dọn dẹp. Nó cứ mải miết chạy, tôi cố gắng đuổi theo. Chẳng biết để làm gì nữa, có thể lòng tự trọng của một thằng nhóc con bị từ chối đã khiến tôi phát điên lên…

Thế rồi, tôi trượt chân, ngã mạnh. Vì chạy quá nhanh, tôi mất đà và lao vào một phiến đá lớn bên đường. Khoảnh khắc ấy, tôi không kịp làm gì, chỉ giơ tay ra đỡ. Một cú va chạm khủng khiếp, tôi dường như ngất lịm đi ngay lúc ấy.

Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, với tám mũi khâu ở tay và đầu quấn băng trắng do va đập mạnh. Bạn bè đến thăm tôi, không đứa nào dám lôi chuyện ấy ra trêu đùa nữa. Nhưng con nhỏ đó không đến…Và tôi, dĩ nhiên là chưa bỏ quyết tâm của mình. Tôi phải làm rõ ràng mọi chuyện với nó, tôi phải biết được vì sao nó không chấp nhận tôi, có quá nhiều bí mật về nó mà tôi tự nhủ mình phải làm rõ…

Và đến chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên, những ngày, tháng, năm tiếp sau, tôi lại vẫn kiên trì tiếp tục công cuộc theo đuổi không hề mỏi mệt của mình…

Nguồn: http://ngonlu.blogspot.com/2014/07/toi-la-so-khanh-chuong-1.html
Vui lòng: Để lại nguồn bài viết có gắn link để thể hiện bạn là một người tôn trọng tác giả :)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét