Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

[Món ăn ngon] Ốc mít xào me

0

Hà Nội đang bước vào những ngày đầu đông lạnh giá rồi, còn gì bằng việc ngồi quây quần bên bạn bè và người thân đánh chén món Ốc nóng hổi. Hôm nay, cùng chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM thực hành món: "Ốc mít xào me" nào cả nhà.
Nguyên liệu:
- Ốc mít: 1kg
- Me: 1 quả to (2 quả nhỏ)
- Sả: 1 củ
- Gừng: 1 nhánh to
- Tỏi: 1 củ
- Bơ thực vật: 2 thìa ăn cơm
- Bột năng: 1 thìa cà phê đầy
- Ớt bột: 1 thìa ăn cơm đầy
- Đường: 1 thìa đầy
- Bột canh: 1 thìa cà phê
- Lá chanh: vài lá
Ốc mít xào me

Cách làm:
- Ốc mít mua về ngâm vào chậu nước gạo khoảng nửa ngày cho ốc nhả hết bùn bẩn và nhớt. Sau đó đem trà rửa nhiều lần cho vỏ ốc thật sạch, để ráo nước.
- Gừng, sả và tỏi lột bỏ vỏ, băm thật nhỏ.
- Me đem luộc cho chín mềm, bóc bỏ lớp vỏ rồi dằm nát với khoảng lưng bát ăn cơm nước, sau đó lọc bỏ bã và hạt qua một cái rây.
- Làm nóng chảy 2 thìa ăn cơm bơ trong chảo, cho gừng, sả và tỏi đã được băm nhỏ vào phi thơm.
- Hòa thêm 1 thìa ớt bột, 1 thìa đường và một thìa cà phê bột canh vào bát nước me. Dùng đũa quấy đều cho đường và bột canh tan ra, sau đó đổ bát hỗn hợp này vào chảo đun sôi.
Cho ốc vào chảo hỗn hợp đã sôi, đảo liên tục cho ốc được chín đều và thấm gia vị. Khi thấy vảy ốc rơi ra khỏi miệng ốc thì đổ bát bột năng pha sẵn (pha 1 thìa bột năng với khoảng nửa bát ăn cơm nước) vào đảo thêm khoảng 2 – 3 phút nữa cho gia vị thấm vào bên trong ruột ốc.
- Rắc thêm lá chanh thái chỉ vào rồi tắt bếp. Cho ốc mít xào me ra đĩa rồi cùng bạn bè, người thân thưởng thức nhé.
Mách nhỏ:
- Khi ăn hết ruột ốc, bạn có thể dùng hỗn hợp sền sệt còn lại để chấm bánh mì hoặc rưới một ít vào cơm trắng rồi trộn đều ăn sẽ rất ngon.
- Nên dùng ớt bột của Hàn Quốc (dùng để muối Kim Chi) xào ốc. Khi ăn sẽ có độ cay vừa phải mà đĩa ốc xào rất đẹp bởi màu đỏ au của ớt. Nếu dùng ớt bột ta thì nên cho ít hơn lượng ớt ở trên nếu bạn không ăn được quá cay.

[Trò chuyện] HÃY TRÂN TRỌNG NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ

0

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn câu chuyện nhỏ: "HÃY TRÂN TRỌNG NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ" Đôi khi các bạn cứ mải mể đi tìm kiếm hạnh phúc ở nơi nào đó xa vời mà quên mất rằng, hạnh phúc đó chính là gia đình.
Mẹ tôi là con út trong một gia đình có 5 anh chị em, các bác tôi đều thoát li ra ngoài và có công ăn việc làm ổn định.
Chỉ có mẹ là ở nhà.
Khi ấy ông ngoại muốn mẹ ra ngoài thành phố làm cùng các anh chị nhưng vì mẹ đã có tình cảm với bố nên nhất quyết không đi. Ông bà ngoại cũng không mặn mà gì với bố vì cho rằng mẹ sẽ khổ khi lấy một người không có công việc ổn định như vậy.
Bố cũng chỉ làm nghề tự do, quanh năm tháng lênh đênh trên sóng nước.
Dù ông bà có khuyên can như thế nào thì mẹ vẫn không thay đổi ý kiến. Và cuối cùng ông bà ngoại cũng đành ưng thuận.
Vậy là bố mẹ tôi lên duyên vợ chồng.
Hai năm sau khi kết hôn mẹ sinh ra chị gái tôi, ba năm sau đó là sinh ra tôi và khi tôi lên ba tuổi thì có thằng út.
 HÃY TRÂN TRỌNG NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ

Ngần ấy năm trôi qua, kết quả tình yêu của bố mẹ là ba chị em tôi. Thấy bố cũng hiền lành, chịu thương chịu khó nên ông bà ngoại cũng dần thấy qúy và thương bố. Tuy cuộc sống còn khó khăn nhưng bố mẹ vẫn yêu thương nhau. Như thế thôi cũng đủ để ông bà yên lòng về mẹ rồi.
Nhưng từ khi biết suy nghĩ tôi lại luôn có tự ti về nghề nghiệp của bố mẹ, nhất là những dịp lễ tết hay giỗ chạp bên nhà ngoại các bác đều về đông đủ, ai cũng thành đạt, ăn nói khéo, ăn mặc sang trọng lại có kinh tế...
Nhìn lại bố mẹ tôi lại thấy thương. Quanh năm vất vả bám đất để sinh sống, kiếm những đồng tiền khó nhọc để nuôi ba chị em tôi ăn học. Thế nhưng có đôi khi tôi vẫn ao ước bố mẹ cũng được như các bác.
Tôi học trên thành phố, do có các bác trên đó nên bố mẹ tôi đỡ được một khoảng thuê nhà và tiền ăn cho tôi mỗi tháng.
Ở nhà bác nên tôi lại càng thấy rõ sự khác biệt với bố mẹ. Một phần cũng là do kinh tế.
Những bữa tiệc sinh nhật mà bác tổ chức cho con, những món quà đắt tiền, những lời chúc yêu thương hay những cái ôm nhẹ nhàng...tất cả những thứ này chưa bao giờ bố mẹ làm cho chị em tôi.
Đôi lần bạn bè ngỏ ý muốn về nhà tôi chơi nhưng vì nhà tôi cũng chẳng khá giả gì nên tôi toàn lảng tránh. Nhà chúng nó đứa nào cũng khá giả, bố mẹ toàn làm công nhân viên chức. Tôi nghĩ về hoàn cảnh nhà mình thì lại ảo não thở dài.
Nhiều lúc mệt mỏi vì học hành tôi hay ra ngoài bờ hồ để hóng gió.
Chiếc ghế đá dưới gốc cây liễu tôi vẫn ngồi, hôm nay lại có một cô bé khoảng 10 tuổi nhìn khá xinh xắn. Cô bé đang vẽ vẽ cái gì đó, tôi cũng không để ý lắm, chỉ cho đến khi có cơn gió thổi qua làm bay bức tranh của cô bé dưới chân tôi. Tôi nhặt lên xem thì trong đó vẽ một cô bé bên cạnh là chữ “Bố, mẹ“. Tôi đưa bức tranh cho bé, vì tò mò nên tôi hỏi:
- Bé ơi, chị hỏi chút được không?
Cô bé nhận lại bức tranh từ tôi mà không buồn nhìn chỉ nói:
- Vâng!
Tôi nhún vai vẻ không hiểu:
- Sao bức tranh này em không vẽ bố mẹ mà lại chỉ có chữ “Bố mẹ“ thôi vậy?
- Cô giáo cho về nhà vẽ bức tranh về gia đình nhưng...
- Nhưng sao em?
Cô bé nhìn tôi đôi mắt rưng rưng nói:
- Em sống ở trại trẻ mồ côi từ nhỏ, em không biết mặt bố mẹ như thế nào...
Nói đến đây cô bé cúi mặt, có những giọt nước mắt làm nhòe bức tranh.
Tôi đã vô tình chạm vào nỗi đau của cô bé, tệ quá. Rồi chẳng biết vì lí do gì tôi lại ôm cô bé vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô bé, tôi thì thầm:
- Nín đi em, chị xin lỗi
Lát sau bé cũng nín, nó đột nhiên hỏi tôi:
- Chị có bố mẹ không?
- Ừm
Rồi cô bé tiếp:
- Chị thật hạnh phúc. Em chỉ mơ ước được gặp bố mẹ em một lần thôi mà không được.
Nghe những lời này của cô bé làm tôi thấy mình thật tệ, bao lâu nay tôi đang nắm giữ hạnh phúc mà không hay biết.
Trời cũng dần về chiều, cô bé chào tôi ra về. Nhìn theo cái bóng cô bé cứ nhỏ dần trong dòng người trên phố mà tâm trạng tôi rối bời. Do bụi bay vào mắt hay có cái gì đó nhói đau ở lồng ngực mà làm tôi khóc, khóc như một đứa con nít. Khi đã dần bình tĩnh tôi vội bắt ngay chuyến xe cuối ngày để về quê. Tôi muốn chạy thật nhanh về với bố mẹ.
Về đến nhà cũng đã chập tối, nhìn xung quanh không thấy bố mẹ đâu tôi lo lắng, rồi thấy đống lúa ở sân tôi mới thở phào, chắc bố mẹ đang ở ngoài đồng. Chẳng kịp thay đồ, tôi cởi giày rồi cứ chân đất mà chạy ra ngoài ruộng. Đi ngang qua hàng tre rồi con đê dẫn đến ruộng nhà tôi. Ra đến nơi tôi thấy bố mẹ đang cúi để cắt lúa, tôi gọi to:
- Bố mẹ ơi!
Nghe thấy tiếng tôi gọi bố mẹ đều ngẩng lên, mẹ nói to:
- Sao con về tầm này, ở nhà ra đây làm gì?
Chẳng kịp trả lời mẹ, tôi lội ngay xuống ruộng. Gần tới chỗ bố mẹ đang đứng, tôi thấy bố mẹ mồ hôi ướt hết cả lưng, quần áo đầy bùn đất. Nhưng mặt vẫn tươi cười khi thấy tôi, tôi cũng cười nhưng lại rớt nướt mắt.
Đứng trước mặt tôi lúc này là hai người đã sinh ra và vất vả nuôi dưỡng tôi đến ngày hôm nay...họ chẳng làm công nhân hay kĩ sư gì cả mà họ chỉ là những người nông dân quanh năm chỉ biết đến đồng ruộng, tay cầy, tay quốc nhưng bố mẹ vẫn yêu thương tôi vô điều kiện, vất vả kiếm những đồng tiền mồ hôi nước mắt để cho tôi ăn học. Chẳng cần gì thêm nữa, tôi đã quá may mắn rồi.
Tôi thương bố mẹ và cũng ân hận vô cùng.
Tôi đứng như trời trồng. Lúc này bố mới lên tiếng:
- Ra đây không giúp bố mẹ chuyển lúa về mà còn đứng đó.
Xì, bố vẫn thế, chả tình cảm gì cả. Nhưng đó là bố tôi, tôi yêu cái cách mà bố thể hiện tình yêu với con.
Mặt trời đã lặn, tôi và bố mẹ trở về nhà. Lúc này tôi thầm cảm ơn cô bé ấy, tôi đã nhận ra rằng những thứ tôi đang có thật qúy giá biết chừng nào.
Người ta thường nhìn cuộc sống của người khác rồi so đo. Thật ra mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình. Rồi sẽ có lúc khi ngoảnh lại, thì ra bạn cũng đang có người ngưỡng mộ. Chỉ là hạnh phúc của bản thân thường nằm trong đôi mắt của người khác“.
Truyện ngắn sưu tầm

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ

0

Blog truyện - BlogTM mang đến cho các một truyện ngắn nhẹ nhàng những cũng rất hay: "EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ!". Chúc các bạn có một buổi tối cuối tuần vui vẻ.
1. EM
Cô vẫn thường vào yahoo, lẳng lặng off nick và nhìn nick anh sáng lên theo một khung giờ cố định. Đôi lúc cô mỉm cười vì thói quen không giống ai của minh. Cô cứ lặng lẽ dõi theo người con trai có đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Cũng không biết từ lúc nào, từ bao giờ anh xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt và lạnh lẽo mà cô tự mình ngăn tất cả những yêu thương đến bên. Chỉ là cô lặng lẽ, vì không chắc đó là thứ tình cảm gì?
Yêu thương hay đơn giản chỉ là sự trống vắng của một trái tim đầy rẫy tổn thương và mong manh yếu ớt khi được quan tâm và quan tâm một cách rất chừng mực như vậy.
[Truyện ngắn] EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ

Cô gặp anh lần đầu tiên khi chuyển đến chung cư cách đây gần hai năm, căn hộ nơi anh ở nhìn thẳng sang hướng ban công nhà cô. Cô thường có thói quen nhìn mọi vật xung quanh mình, cô thích ngắm mưa, ngắm nhìn những dải mây vắt ngang qua dải yếm trời. Đôi lúc, cô để cho mình mơ mộng và tự mình tìm kiếm những niềm vui nhỏ bé xung quanh. Tự mỉm cười với những điều gần gũi giản dị và cũng chẳng nhớ rõ là lí do vì sao cô quen anh. Chỉ biết sau khi vùi đầu vào sách vở, vào những trang sách cô viết cho một trang mạng xã hội, bỏ lại sau lưng những ngày làm thêm mệt mỏi, trở về nhà mình là cô lại nhớ tới anh. Anh cứ như là một điều gì đó rất đỗi thân quen, nhưng cũng xa vời lắm. Quen vừa đủ quen, quen chưa đủ thân. Cứ như một mối quan hê không có ràng buộc, nhưng cũng không quá hời hợt.
Cô hay mở cửa sổ chat, nhìn vào avantar của anh, lúc là hình anh cười tươi nhẹ nhàng, lúc lại là tấm hình tay anh che mất nửa khuôn mặt. Anh thay avantar đi lại qua hai tấm hình đó, phần nào cô đoán được tâm trạng của anh. Cô thường cho phép mình online trước giờ out của anh đúng 30 phút. Thường là lúc 10h30. Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy. Cũng lâu lâu anh buzz cô một tiếng, rồi hai anh em lại nói chuyện linh tinh. Mọi chuyện bắt đầu thường không đầu không cuối, cô lặng im nghe anh kể chuyện, cười với cái icon nhăn nhó khi anh chọc cô. Và cứ thế như một thói quen cô vẫn làm hằng ngày.
Cô thường đứng ở ban công nhìn mông lung mọi vật. Thường là những buổi chiều có nắng hắt dài vắt qua lan can, hay những ngày mưa lắc rắc hạt lên khung cảnh. Cũng có thể là những đêm dài lạnh gió, hay những ngày mưa phủ màn mù mịt và cô lặng ngắm những hạt mưa nhảy múa vũ khúc dưới ánh đèn đường. Và có lẽ cũng chỉ có như thế cô mới nhìn thấy anh. Cô thấy bóng anh in dài lên bức tường lúc cặm cụi bên bàn làm việc, cô thấy anh vui vẻ khe khẽ hát khi đứng ở ban công tưới nước cho cây. Cô thấy cả ánh mắt xa xăm khi ngồi nép sâu vào trong, và như nghe rõ cả tiếng thở dài của anh gửi vào nỗi trăn trở chẳng thể giãi bày.
- Làm gì mà ngồi thơ thẩn nửa đêm thế con bé kia, nhát ma anh à?
- Đại gia mà, buồn tình đem bia ra uống cho một số thành phần tức chơi vậy đó!
Bên kia ban công anh cười lớn, nụ cười ha hả, cô chẳng nhìn rõ, nhưng cũng vui lây theo tiếng cười, dù lòng cô chua chát những nỗi niềm và cả những muộn phiền xưa cũ. Cô cũng mỉm cười theo anh.
- Ghê nhé! nay còn có buồn tình nữa cơ. Ngồi vắt vẻo ban công, uống bia thế dân phòng đi qua tưởng ấy ấy họ kêu Huyndai đến chở đi giờ.
- Dạ, anh yên tâm, có kêu em đi em cũng đợi để anh đi cùng.
…..
Cứ thế, những cuộc nói chuyện không đầu, không cuối. Chỉ biết đó là những điều mà cô hằng mong muốn mỗi khi đưa mắt nhìn qua ban công nhà anh. Lạ là chẳng bao giờ cô mở lời hỏi thăm anh trước cả. Thấy dáng anh đi ra, anh mở lời thì cô nói chuyện, anh im lặng cô cũng lặng theo những câu hỏi của mình. Có vẻ như đó là bức tường để cô không cho phép mình lún quá sâu vào thứ tình cảm ấy. Cô thích như bây giờ. Anh vẫn là một điều gì đó cô chẳng thể một lần gọi thành tên.
Cô online rất muộn, có nhiều hôm chẳng biết làm gì cô ngồi nhìn màn hình vi tính suốt cả đêm. Lâu lâu cô gõ đôi ba dòng cảm xúc đối lập, lạc lõng vào trang word đang mở dở, chẳng mục đích rõ ràng. Chỉ biết trong cuộc sống cô độc của cô, dần dần xuất hiện một người chẳng lạ, chẳng quen, chẳng thân thiết cũng không hời hợt. Mọi việc chỉ dừng lại ở mức bình thường. Vậy mà, mối quan hệ chẳng gọi thành tên này, lại luôn là một điều gì đó khiến cô trân trọng.
Bất chợt cô nghĩ, hình như mình để bóng anh in sâu quá mất rồi! Nhưng trái tim của cô bây giờ đã quá đủ những vết thương. Cô cố hàn gắn những gì đã mất mát, nhưng vẫn chưa đủ niềm tin để mở lòng mình. Cũng có thể giữ một tình cảm chẳng gọi được thành tên lại hay hơn là đi đến một điều gì đó mà chẳng ai chắc chắn được.
2. ANH
Cuộc sống của tôi đơn giản, một công việc không quá bận rộn, một mức lương đủ sống, và cứ thế những chuỗi ngày trôi qua, đi làm, về nhà, quan hệ bạn bè đồng nghiệp. Tôi mặc định cho mình những công việc như thế từ ngày người đó bỏ rơi tôi đến với một người khác. Cũng đã có thời gian tôi lao đầu vào kiếm tiền, làm việc như điên,bất cần mọi suy nghĩ và cố mở rộng tất cả những mối quan hệ, tất cả chỉ để bão hòa sự quan tâm và quên đi vấp ngã của mối tình đầu. Hơn bốn năm, tôi cất người đó vào ngăn kéo kí ức, chẳng hờn trách hay căm hận gì. Chỉ là tôi của lúc đó không bằng người ta, người đó muốn một cuộc sống đủ đầy hơn, vậy nên tình đứt ngang, lỡ giữa chừng.

Hai năm chuyển về sống ở đây, cũng chẳng có gì buồn vui là mấy, có thể có được vi trí của tôi bây giờ nhờ một phần ở người đó. Nếu như người đó không bỏ rơi tôi, nếu như không buồn bã và thất vọng thì chắc tôi đã không tìm được động lực để leo lên được vị trí như bây giờ. Tôi vẫn thầm cảm ơn nỗi đau ngọt ngào mà người đã giành cho tôi ngày đó. Tôi thích cuộc sống tự do và cô đơn của mình. Cô đơn nhưng không hề cô độc, tôi vẫn có những người bạn tâm giao, vẫn vui vẻ với đồng nghiệp, vẫn vui tươi với khách hàng. Chỉ có khác, cũng là tôi, nhưng khép mình và hơi bình lặng với cuộc sống riêng. Tôi không quen nhiều người ở chung cư, một phần do công việc đi lại nhiều, một phần nữa tôi không muốn bị đào sâu đời tư. Tôi muốn ẩn mình sau bộn bề cuộc sống và tìm cho mình một khoảng lặng của riêng bản thân.
Tôi cũng chẳng nhớ quen em như thế nào. Tôi gặp em lần đầu cách đây hơn hai năm, em ở ngôi nhà đối diện chéo với ban công nhà tôi. Em có làn da trắng với nụ cười đẹp, nhưng vẫn có chút gì đó trầm mặc đằng sau nụ cười ấy. Tôi hiếm khi để ý đến những cô gái xung quanh mình từ ngày tôi mất đi tình yêu đầu. Nhưng không hiểu sao lại để ý đến em. một cô gái rất đỗi bình thường như thế. Tôi yêu nụ cười của em, và thường trêu chọc em để nhìn em cười.
Đôi khi tôi bắt gặp em đi bộ xung quanh khu chung cư, em đeo tai nghe, miệng ngân nga một giai điệu nào đó, rồi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao. Mái tóc bay trong gió nhè nhẹ, chiếc váy em mặc khiến cho em thêm phần mỏng manh. Em chẳng để ý đến xung quanh và dường như cuộc sống của em cứ như chẳng một ai chen chân vào được. Em có cái gì đó mạnh mẽ hơn những người con gái bình thường. Nhưng cái mạnh mẽ đó lại khiến cho tôi muốn chở che cho em.
- Nhóc, đi dạo hả?
Tôi rút tai nghe ra khỏi tai em, cho vào tai mình. Là một bản nhạc không lời. Thảo nào em nhẹ nhàng đến thế, cô gái của tôi có một mảnh tâm hồn trong trẻo và lặng lẽ như thế này. Tôi trả lại cho em, và tự tạo cho mình khoảng cách bằng câu nói khác xa suy nghĩ:
- Trả nè, là bà già hay sao mà em đi nghe mấy thể loại này?
- Dạ, hay mà anh… – Và em lại cười, nụ cười lần nữa làm trái tim tôi xao xuyến.
- Ra biển không? Đi cùng với anh, ngắm trăng ngoài đó đẹp hơn ở đây nhiều.
Em gật đầu rồi bước theo tôi. Biển gần nhà, nên tôi thường tìm ra đó để cân bằng cuộc sống của mình. Tôi để em đi trước, và lặng lẽ bước theo em. Em để tâm hồn trôi tuột theo những bản nhạc không lời, bóng em in dài trên mặt.
Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện TM

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

[Trò chuyện] Những điều giản dị của hạnh phúc.

0


Hạnh phúc không phải là phải có nhiều bạn, chỉ cần có một người bạn có thể hiểu mình, và mình cũng hiểu họ để chia sẻ, có thể nói ra với nhau tất cả mà không hề tính toán.

Hạnh phúc là có khi có thể sống thật với con người của mình, sống theo trái tim của mình chứ không phải núp dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn - buồn thật sự và có thể cười khi vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ.

Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những dự định mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai! Hãy sống tốt ngày hôm nay bạn nhé!

Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ lại càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ.

Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan! Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nắm giữ được nó hay không?

Hạnh phúc là những khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt nhận ra cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan.

Hạnh phúc là những khi phóng xe đắm mình trong cơn mưa, vẫn cảm nhận được cảm giác man mát và dễ chịu.

Hạnh phúc là những lúc tụ họp ăn uống với bạn bè, nói bất cứ thứ gì cũng không ngại!

Hạnh phúc là những khi tự cho phép mình được say một chút, được lâng lâng một chút?!

Hạnh phúc là khi có một người để nghĩ tới, để nhớ và để có động lực hoàn thiện bản thân, hoàn thiện con người mình.

Hạnh phúc là khi bất chợt gặp lại một người bạn cũ, thấy họ thật khác, thật trưởng thành.

Hạnh phúc là khi phát hiện ra rằng có người đang nhớ tới mình, đang nghĩ về mình, dù chỉ một chút mà thôi...
Blog truyện sưu tầm - BlogTM

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

[Trò chuyện] Lời chia tay dễ nói, phải không?

0

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu "Lời chia tay dễ nói, phải không?"

"Hãy dừng lại ở đây...Hãy dừng lại ở đây...."

Không phải là câu "Mình chia tay nhé" hay "Chúng mình chia tay đi"
"Hãy dừng lại ở đây" là lời cuối cùng anh nói trong buổi chiều hoang hoải ươm màu vàng chát chúa của nắng, của gió ấy.

Em đã tưởng rằng đó là lời nói nào văng vẳng từ một miền đất xa xôi, chứ không phải từ nơi anh, nơi em đã gửi trọn tình yêu của mình. Để đến giờ phút này, nó vẫn âm vang nỗi niềm đau đáu, có lúc nhói lên như vết thương mang sẹo chẳng lành.

Sao không phũ phàng cất lên hai chữ "chia tay" ? Mà "dừng lại" một cách day dứt, khiến con tim thổn thức bộn bề...?

Nắng vương nhành cây, chiều dài đổ bóng, đón em về trong cái cô đơn, một mình, lạc mất anh...

[Trò chuyện] Lời chia tay dễ nói, phải không?
Khi nói được ra lời chia tay, người ta có hàng trăm ngàn lí do, chỉ cốt là để dời xa. Chỉ là anh mang cho em một khoảng hụt hẫng quá lớn. Em đón nhận, chếnh choáng, tưởng khụy ngã, nhưng bản thân không cho phép, em lại gồng mình đứng lên.

Và như vậy, mình xa nhau...

Em trở về một mình trên con đường chiều loang màu hun hút...

Em bỏ quên những chiều bình yên nắm tay anh trên phố dài...

Em gói ghém những sợi nhớ thả trôi vào dòng nhớ không tên...

Em trở lại một mình với thời gian tự mình làm mình hạnh phúc...

Một mình, sẽ lại một mình...

Biết là sẽ còn nhớ, trong tâm trí, ánh lên anh, hình hài...

Có khi vẫn ngỡ ngàng bóng anh chờ trước cổng, ùa ra như đứa trẻ, nhỏ bé dưới vòng tay rộng rãi, tròn êm.

Hằng đêm vẫn thao thức với những sms mong chờ lời chúc ngủ ngon của anh, để thôi không đi lạc giấc chiêm bao điệp trùng.

Nơi này em qua, chỗ kia em đến, cũng đã có anh, còn từ khi này, có một mình, có khi em sẽ ít khi ghé qua nơi đó nữa.

Rồi đi đâu, làm gì, cũng có bóng hình anh?

[Trò chuyện] Lời chia tay dễ nói, phải không?

Đến bao giờ mới quen với cuộc sống thiếu anh, vì yêu anh, với em là thói quen mất rồi.

Niềm đau theo em từ buổi chiều hôm ấy. Chắc chẳng thể nào quên được...chúng ta không nói chia tay, không nước mắt, không to tiếng, chỉ là, cứ thế lặng lẽ, bước về hai phía ngược đường.


Sẽ có một ngày, em bước đi cũng trên con đường ấy, nắm tay một người khác, không phải là anh. Nhưng những gì của ngày hôm ấy, em sẽ ghi tâm, cho mình. Em không trách anh, chỉ là đến lúc chúng ta phải dời xa nhau, không thể bước tiếp đoạn đường yêu được. Trách móc chỉ làm quá khứ day dứt, nên, em để anh ra đi. Nói mong anh hạnh phúc là thật lòng, nhưng điều mong ấy em chỉ mong thật sự gần chín phần, còn một phần là không muốn vì dù sao, anh cũng đã làm em đau. Vậy nên em xin ích kỉ một chút, cho riêng mình !



[Trò chuyện] HẠNH PHÚC Ở DƯỚI CHÂN

0

Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…

Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…

[Trò chuyện] HẠNH PHÚC Ở DƯỚI CHÂN

Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.

Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.

“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…

Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…

Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.

Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.

Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…

Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.

Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.

Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.

Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.

Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…

Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.

Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.

Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

[Món ăn ngon] GÀ NẤU KIM CHI

0

Hà Nội đã bước sang những ngày đông lạnh giá rồi. Còn gì hấp dẫn hơn khi trong mâm cơm có món ăn nóng hổi và cay cay. Hôm nay, chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM sẽ giới thiệu đến các bạn một món ăn khá mới lạ những lại rất dễ chế biến: "Gà Nấu Kim Chi".
Cách làm thì rất đơn giản nhưng lại ngon và lạ miệng với hương vị thịt gà mềm, vị ngọt dịu của củ cải và vị kim chi cay cay, cực kỳ thích hợp cho bữa cơm ngày đông. Nào, cùng BlogTM bắt tay vào làm thôi.
[Món ăn ngon] GÀ NẤU KIM CHI

1. Nguyên liệu:

- 3 đến 4 thịt đùi gà
- 1 bát con kim chi (bạn có thể mua sẵn hay tự làm)
- 1/2 củ cải nhỏ
- Hành lá, muối, đường, hạt nêm
- 1 nhánh gừng nhỏ.

2. Cách làm:

- Kim chi đổ ra bát, dùng kéo cắt nhỏ.
- Múc phần lá để qua một bên, phần nước kim chi để riêng.
- Củ cải trắng rửa sạch, gọt vỏ, thái khoanh tròn.
- Thịt gà rửa sạch, chặt miếng vừa ăn, ướp vào bát thịt một ít hạt tiêu, một thìa nhỏ muối, hành khô thái nhỏ, trộn đều, ướp từ 30 phút đến 1 tiếng.
- Đun nóng một ít dầu ăn, cho thịt gà vào, lật đều hai bề mặt để thịt gà vàng đều hai mặt.
- Thịt gà sau khi rán cho vào nồi, thêm củ cải trắng, gừng thái sợi, phần nước kim chi ở bước 1, đun lửa nhỏ và đậy kín vung.
- Khi đun thì nước từ củ cải thấm vào gà cũng rất ngọt, bạn không cần phải thêm nhiều nước, đun từ 20 đến 25 phút, nêm nếm lại tùy theo khẩu vị của bạn.
- Mở vung ra, tiếp tục cho phần lá của cải thảo vào đun cùng, đun đến khi phần thịt gà chín vừa ý thì tắt bếp, thêm hành lá thái nhỏ vào, múc ra đĩa hay bát lớn dùng làm món mặn ăn với cơm.

[Truyện ngắn] ANH YÊU EM

0


Nói "Anh Yêu Em " lần nữa được không ?
.
.
- Anh yêu em !

- Ừ…

- Em làm người yêu anh nhé ?

- Không.

- Lí do?

- Em yêu Phong rồi.

- Ờ…Không sao, anh đợi…

- Dở hơi!

- Quá khen!

- Chịu anh rồi đấy…

2AM.

[Truyện ngắn] ANH YÊU EM

Căn phòng vẫn lạch cạch tiếng bàn phím. Linh vươn vai, nhấp thêm một ngụm café đắng cay đắng ngắt. Đây không phải lần đầu Hiếu nói với Linh điều này. Mỗi lần Linh đều từ chối bằng một lí do khác nhau. Đơn giản bởi Linh nghĩ mình không hợp với Hiếu. Hiếu sống nội tâm, ít giao tiếp, thẳng thắn nhưng ăn nói vụng về. Linh thì lại thích những anh chàng hơi “xấu xa” một chút, hơi bảnh chọe một chút, hơi mồm mép một chút và…hơi khốn nạn một chút. Người ta nói đúng :”Niềm vui thì dễ quên còn đau khổ thì không bao giờ”. Linh cũng đã từng điêu đứng với biết bao cuộc tình mà nhân vật nam chính luôn là kẻ hời hợt vô tâm. Đói thì thèm mà ăn no thì ngán. Cái lẽ ở đời nó trớ trêu như vậy. Linh là một kẻ có tí “lập dị”, thích những thứ nằm ngoài quy luật và phá cách lung tung, hiển nhiên là không đời nào cô chịu buộc mình cho số phận đẩy đưa. Cô giống như một món đồ chơi lạ và độc, mà bất cứ đứa trẻ nào lần đầu tiên nhìn thấy cũng háo hức muốn mua về. Nhưng trẻ con thì muôn đời cả thèm chóng chán, chúng sẽ vứt toẹt món đồ chơi vào một xó khi đã hết giá trị tiêu khiển hoặc có một món đồ chơi khác thú vị hơn. Cũng không ít những kẻ tôn thờ Linh như một món đồ đắt tiền, hàng trưng bày để trong tủ kính và phía trước có cái biển “Cấm sờ vào hiện vật”, Linh lại thấy gò bó, khó chịu. Hiếu là một ví dụ. Đã có lần Linh bảo Hiếu :

- Từ bạn bè trở thành người yêu thì dễ, chứ từ người yêu mà muốn làm bạn bình thường thì khó lắm anh ạ. Cuộc đời chẳng nói trước được cái gì, yêu nhau mà chia tay thì kiểu gì một trong hai cũng khổ. Tốt nhất nếu quý nhau thì cứ làm bạn thôi anh…

Hiếu điềm đạm :

- Em không yêu anh thì cũng đừng cấm anh yêu em. Em có thể coi anh là bạn, là anh trai, là cái chai cái lọ gì cũng được… Nhưng em thì lúc nào cũng là người anh yêu nhất.

Chưa lần nào Linh thành công trong việc đả thông tư tưởng cho Hiếu. Mà Hiếu càng nói càng làm Linh bế tắc và cảm thấy tội lỗi nhiều hơn. Cũng có khi Linh tự hỏi liệu mình có chút tình cảm nào với Hiếu không, nhưng điều Linh luôn nhận được là một câu trả lời có 2 vế…

Phong lại khác hoàn toàn. Linh yêu Phong, cuồng Phong, mê mệt Phong bởi cái nụ cười răng khểnh “yêu chết người”, bởi khuôn mặt trẻ con, phong cách ăn mặc chất điên chất đảo cùng ti tỉ thứ tốt đẹp khác. Ngồi nói chuyện với Phong có mà cười cả ngày, cười rách miệng. Và những kẻ quái quái họ vẫn thường là một đôi thì phải. Linh đến với Phong rất nhanh, như hack speed chỉ sau vài lần gặp gỡ nước non, chè cháo… Linh đã quái, Phong còn quái hơn. Phong luôn là kẻ bày ra những trò nghịch ngợm pha chút mạo hiểm và rủ Linh cùng thực hiện. Kiểu như mỗi lần hai đứa lượn đường đốt xăng, Phong lại thích trêu người. Với thâm niên “tổ lái” từ thời cấp 3, Phong đèo Linh ôm chặt cứng, vỉa đầu 1 bác Camry căng đét, rồi lại đi từ từ ép bác ta vào lề đường và hét lên : “Đi gọn vào chú nhá”. Bác Camry đỏ mặt tía tai chửi cha chửi mẹ “bọn ôn con chán sống” còn Linh và Phong thì vút nhanh, cười sặc sụa. Cũng có khi là lúc đi đường, thấy mấy em nữ sinh thướt tha áo dài đạp xe hàng 2 hàng 3 song song với mình, đang nói gì đó với Linh, Phong quay sang “em áo dài”, tiếp luôn :

- Nhở em nhở ?!

“Em áo dài” giật mình, loạng choạng tay lái suýt lao xuống rãnh. Cáu lắm nhưng không dám chửi vì thấy có “chị gái” đi cùng Phong. Linh véo vào mạng sườn Phong :

- Không có tôi mà dám trêu gái là chết với tôi nghe chưa.

- Rõ ạ - Phong nhăn nhở.

Lại có hôm trời đã tối muộn, 2 đứa rủ nhau đi ăn miến trộn. Ăn xong đứng dậy mới biết quên ví ở nhà. Linh bảo “Để em trả” nhưng Phong nhất định không chịu, nó lân la đến chỗ bà chủ quán:

- Cô ơi cô, con quên ví ở nhà rồi, con rửa đĩa trừ nợ được không cô ?

Kèm một nụ cười tinh quái và cái nháy mắt điệu nghệ. Bà bán hàng ngỡ ngàng, chớp mắt :

- Ô cái thằng…Mày sáng láng thế này cho rửa đĩa coi sao được…Thôi mày đứng đây phụ cô bưng bê, đang đông khách.

Phong “Vâng” một tiếng rõ to rồi lao vào việc. Nó chạy ngay ra bàn đông nhất, khoảng sáu bảy em xinh tươi đang ngồi vắt vẻo trò chuyện om xòm.

- Các em dùng gì? Có gọi thêm đồ uống không em?

Các em thấy Phong đẹp trai, từ đầu đến gót đắp toàn hàng hiệu, nghĩ là Phong trêu nên đùa lại kệch cỡm :

- Quán này có phục vụ suất VIP không anh?

- Mua 1 tặng 1 tính tiền 2 đĩa em ạ.

Các em cười hơ hớ :

- Ý bọn em là có suất nào vừa ăn vừa được anh đứng bên cạnh rót nước mời không ạ?

Phong nhếch môi gẩy một nụ cười lãng tử :

- Em có bao nhiêu tiền?

Một con bé có vẻ “mấu” nhất hội, lạnh lùng đứng lên mở ví:

- Chỗ này đủ không anh?

Một tập xanh xanh có mặt Bác Hồ đang mỉm cười trìu mến đập vào mắt Phong. Phong nhỏ nhẹ :

- Nếu để thuê anh nữa thì chỗ đó chỉ đủ cho 1 đĩa miến và 7 đôi đũa thôi em ạ.

Các em ngẩn tò te, Linh ngồi trong góc thì vừa bực vừa buồn cười. Nhìn Phong chạy hết bàn này bàn nọ phục vụ như chuyên nghiệp, Linh càng thấy Phong đáng yêu hơn. Đến gần 10 rưỡi, quán vắng khách. Bà chủ quán bảo Phong :

- Thôi được rồi con ơi. Có 2 đĩa miến trộn mà nãy giờ mày vất vả quá.

Phong cười hì hì, vẫy Linh :

- Về đi em.

Lúc ra xe, mở cốp lấy cái áo khoác cho đỡ lạnh, bỗng Phong xị mặt :

- Em ơi…

Linh :

- Sao hả anh?

- Anh để ví trong cốp xe…Híc…

- Ôi trời ạ !!!

[Truyện ngắn] ANH YÊU EM

Cả Linh và bà bán hàng đồng thanh kêu lên như thế. Phong lè lưỡi chữa thẹn rồi 2 đứa lại xuyên màn đêm “trở về với mẹ”.

11h về đến nhà. Linh lọ mọ mở máy online. Thấy nick Hiếu đã sáng đợi Linh từ khi nào. Linh thở phào, type :

- Em về rồi đây.

- Đi chơi với Phong à?

- Vâng ^^!

- Sao về muộn thế?

- Hôm nay buồn cười lắm anh ạ…

Thế là Linh ngồi kể lể sự tình với Hiếu cho đến tận rạng sáng ngày hôm sau. Hiếu luôn lắng nghe, ít phát biểu, đôi khi đưa ra cho Linh một vài lời khuyên. Linh biết, Hiếu không vui…Nhưng một con bé “lắm lời” như Linh, chẳng có lấy một đứa bạn thân, vui buồn không được tỏ cùng ai thì sẽ phát điên lên mất. Cho nên dù biết làm như thế là “phải tội”, Linh vẫn cứ đều đặn mỗi đêm, tâm sự với Hiếu về tình yêu của mình…

Một lần, Phong hẹn Linh tối đi xem phim. Hơn một tuần bận học không được gặp Phong, Linh nhớ phát rồ lên ấy chứ. Tíu tít chuẩn bị make up, xúng xính áo quần, ngào ngạt nước hoa, đến sát giờ hẹn, Phong gọi điện :

- Chết rồi em ơi. Mấy thằng bạn cũ rủ anh đi sinh nhật thằng Hoàng…Ừ ừ…cái thằng học cùng anh hồi lớp 12 rồi đi du học đấy. Ờ…Nó về rồi…Anh mà không đi chúng nó lại bảo bạn bè thế này thế nọ…Để hôm khác anh đưa em đi xem phim nhé…Sao? Ui zời ơi…Nhưng mà toàn bạn cũ của anh thôi, đông lắm sợ em ngại. Ừ, đời còn dài mà em, hôm nào đi chả được…Rồi rồi, anh biết rồi, anh về sẽ gọi điện bẩm em ngay. Thế nhé. Chụt…!

Xong! Thế là bao nhiêu công sức tô tô vẽ vẽ cả buổi tối đổ thẳng xuống cái cống sau nhà! Linh nặng nề ngồi “phịch” xuống giường muốn bục cái đệm lò xo. Chợt điện thoại lại rung. Của Hiếu…

- Dạ em đây?

- Có rảnh không?

- Hôm nay tối thứ 7 mà, cũng không hẹn với ai cả…

- Đi uống nước với anh, mới tìm được một quán hay lắm…

- Ưng luôn. He he…

- Anh qua đón nhé?

- Vâng ạ.

Linh thầm nguyền rủa : “Đã thế cũng đi chơi mảnh cho anh biết tay Phong ạ”. 5p sau Hiếu có mặt. Hơi bất ngờ vì thấy Linh đã có sự chuẩn bị trước, Linh toe toét, phấn khích như một đứa trẻ được quà :

- Đi thôi! Đi thôi!



View Coffee vào buổi tối thật lung linh. Nằm trên một quả đồi thấp, đường lên đẹp mịn màng và thơ mộng, nhưng hơi khuất nên vắng khách, hầu hết là khách quen họ giới thiệu cho nhau. Café vườn, những bộ bàn ghế trắng xinh xắn, đèn neon đủ màu và tiếng nhạc du dương, khiến Linh cảm thấy bình yên lắm! Ngồi trên này có thể quan sát toàn cảnh thành phố, lãng mạn như phim. Linh nheo mắt :

Thích nhở!

Hiếu cười :

- Ai thích ai?

- Em. Thích chỗ này…

- Ừ…

Linh chìm đắm trong những giai điệu dễ thương của bài “Devided”…

“I'm divided in two. Please tell me what should I do?

A part of me says no no no no, and another runs to you

So divided in two. Please tell me what should I do?

'Cause you're driving me crazy, I'm so in love with you…”

Hiếu nhìn Linh lẩm nhẩm theo bài hát, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, hồn nhiên và thuần khiết. Có lẽ Hiếu sẽ mãi chỉ là một người anh, trong mắt Linh. Nhưng không sao, đối với Hiếu thế là quá đủ. Đơn phương đôi khi cũng có cái vui của nó…

Chủ nhật. Ảm đạm và không có nắng. Linh nhắn tin cho Phong: “Muốn trêu người quá!!!” Phong rep: “Oke. 7h tối nay nhé”. Tình yêu “quái vật” mà. Đôi khi “không cần nói” và “chỉ cần cảm nhận thôi” cũng đủ rồi. Linh cộc lốc thì Phong cũng cụt lủn, nhưng vẫn hiểu nhau. Linh có vẻ tự hào về điều này lắm. Đúng 7h Phong có mặt. Linh nháy mắt thì thầm :

- Kế hoạch sao?

Phong ghé tai Linh nói nhỏ điều gì đó, con bé ré lên, cười khúc khích :

- Được! Trò ma trò quỷ!

Đường tối không đông lắm vì trời lạnh, người ta ngại ra ngoài. Phía trước Linh và Phong là mấy chị SH với LX đang thả dàn như đường của riêng nhà các chị. Cân 3 không mũ, lại còn có xe chưa biển số. Phong chép miệng :

- Hàng về!

Lập tức Linh ôm chặt Phong, chiếc xe lao lên với tốc độ “bàn thờ”. Qua chỗ các chị, Phong hét lên:

- Cơ động kìa!

Các chị cuống cuồng vít ga, phóng vèo vèo. Lúc ngoái lại đằng sau thì cơ động đâu chả thấy, chỉ thấy “2 đứa mất dạy” đang ôm nhau cười như chưa bao giờ được cười. Các chị cú lắm. Có chị còn định vòng lại để “chửi bục mặt bọn ranh con” cho bõ tức, nhưng Phong lẩn ngay. Linh cười sảng khoái :

- Lâu lắm mới được vui thế này.

Phong chẳng nói gì, lẳng lặng dừng xe bước vào một cửa hàng điện thoại. Linh tần ngần theo sau. Chị bán hàng thấy Phong, mắt ánh lên một tia rạng rỡ,nhưng khi thấy Linh lấp ló đứng đằng sau, mặt chị chùng xuống :

- Mua gì hả em?

- Chị cho em cái thẻ Viettel 1 triệu.

Chị ta tưởng Phong “quà quê”, không biết gì mới ôn tồn “giảng giải”:

- Không mạng nào có thẻ mệnh giá 1 triệu đâu. Em mua 2 thẻ 500 nhé?

Phong nhăn mặt :

- Không. Thẻ 1triệu mới mua. Mua thẻ 500 trăm lại phải cào 2 lần à. Không có thì thôi – quay ra Linh – Về đi em. Chỗ này làm ăn chán quá.

Linh phá lên cười sằng sặc. Chị bán hàng mặt đỏ rần rần, tưởng như bao nhiêu máu ở cơ tim nó tìm hết lên não vậy! 2 đứa bỏ đi, chị ta hậm hực quẹt diêm đốt vía…

Trên đường về. Đang luyên thuyên đủ điều, bỗng Phong im lặng. Hồi lâu sau nó hỏi Linh :

- Nếu bây giờ có một người khác thích anh, em có ghen không?

- Chắc là có…

- Có…tạt axit không? He he?

- Không! – Linh trầm giọng – em ghen ngầm…âm thầm nhưng sâu sắc…

Phong không nói thêm gì. Sự im lặng bao trùm cả không gian. Linh chợt cảm thấy bất an, nó đút 2 bàn tay ửng lên vì lạnh vào túi áo Phong, áp mặt vào vào bờ vai rộng như chẳng muốn rời…

Về đến cửa nhà Linh, Phong vội vã đi luôn. Linh tự nhiên thấy hụt hẫng. Lại online. Lại Hiếu.

- Anh à.

- Ừ?

- Hôm nay Phong lạ lắm…

- Lạ làm sao?

Kể lể.

Ấm ức.

Hậm hực.

Nghi ngờ.

- Hay là Phong…chán em rồi anh nhỉ?

- Anh không biết…

Im lặng.

- Linh này…

- Dạ?

- Em yêu Phong lắm đúng không?

- Vâng.

- Ví dụ…ví dụ nó không tốt với em…thì em về với anh nhé!?

- Haiz…Thôi muộn rồi anh ngủ đi…

Sign out.

Nằm suy nghĩ.

Miên man.

Chìm vào giấc ngủ.



Sáng thứ 2. Linh dậy sớm chuẩn bị đi học. Send một tin nhắn cho Phong :” Em đi học, anh cũng dậy sớm đi nhá. Yêu anh mỗi ngày!

Không rep.

Linh chưng hửng :”Chưa ngủ dậy hay là máy hết tiền nhỉ”. Chuông báo hiệu vang lên, Linh lật đật chạy vào lớp tiếp tục cái “sự nghiệp học hành”.

11h45. Lại nhắn tin cho Phong :” Dậy chưa? Lên trường đón em”.

Vẫn không rep. Linh cau có bấm nút gọi “Chồng bé nhỏ”.

Nhạc chờ liên hồi…

“Đón lấy những thứ bên em

Đừng đặt gì vào nơi anh

Nếu lúc chấm dứt khiến em, khiến em buồn

Thì anh đâu có vui hơn, bởi vì anh không muốn

Là em, sẽ mãi đi theo nơi không có ngọt ngào

So I'm your HeartBreaker!

You love ur HeartBreaker!

Please, please don't love me…”

- A lô!

- Anh đang làm cái quái gì thế? Sao không rep?

- Máy anh hết tiền. Anh đang bận. Chở mẹ đi siêu thị sắm đồ Noel.

- Sớm thế?

- Ừ. Tính mẹ chu đáo.

- Thế thôi vậy.

Linh tắt máy. Mắt thoáng chút buồn. Chợt nó giật mình.

- Linh!

Nó quay lại, reo lên :

- Ah! Anh Hiếu!

Đúng là đang buồn ngủ gặp ngay chiếu manh! Nó vẫy vẫy :

- Cho em về nhờ với!

Hiếu vui vẻ nhận lời. Đấy chẳng phải lí do để hôm nào anh cũng “lảng vảng” quanh trường Linh hay sao? Con đường dài như ngắn lại. Linh lẩm bẩm lời bài hát gì đó Hiếu nghe không rõ. Bỗng Hiếu đùa :

- Trời lạnh như này ra đường nhìn người ta ôm nhau ấm áp thích thế…Mình thì làm xe ôm không công mới khổ chứ…

Linh cốc đầu Hiếu một cái rõ đau :

- Đâu? Ai ôm nhau. Điêu!

Hiếu chỉ :

- Kia kìa, đấy, kia nữa…

Linh đưa mắt theo tay Hiếu :

- Đâu?

Ngay bên kia đường, ngược chiều với Linh và Hiếu, một đôi nam nữ ôm eo nhau tình tứ, nói cười vui vẻ. Chàng trai tóc màu khói với nụ cười răng khểnh và con Air màu đồng quen thuộc. Linh khựng lại, mở to mắt nhìn, vài giây sau nó bám chặt vai Hiếu, lấp bắp :

- Anh ơi…Phong…!

Linh vội vã rút điện thoại và bấm số. Nó không tin vào mắt mình…

- Ơi?

- Anh đang ở đâu thế?

- Siêu thị.

- Với ai?

- Ừm…Mẹ.

Phong trả lời rất nhanh và nhỏ đủ để Linh nghe thấy. Linh cắn môi, nước mắt trào ra :

- Mẹ anh tóc vàng xoăn tít và mặc đồng phục trường Bình Minh hả?

Phong ngơ ngác nhìn quanh. Bàng hoàng, sửng sốt. Linh gạt nước mắt, nói với Hiếu bằng một giọng bình thản nhất có thể :

- Cho em về…!

Những ngày sau đó là một chuỗi ngày u ám. Linh không khóc, nhưng như người mất hồn. Nó tưởng chừng trái tim không thể nào nát hơn được nữa. Hằng đêm vẫn online, vẫn thổn thức, vẫn nghẹn ngào, chỉ một mình Hiếu biết. Linh không có bạn mà. Hiếu xót xa :

- Anh làm gì để em đừng buồn nữa bây giờ?

Linh chua chát :

- Giờ chẳng ai vá được trái tim em nữa đâu. Nó tả tơi quá rồi…

Linh type 100 cái icon . Hiếu cố pha trò :

- Ta là Bụt đây…! Vì sao con khóc?

Linh bật cười trong nước mắt :

- Bụt ơi…!



Cất trái tim vào trong ngăn đá”. Linh như một bông hoa thiếu nắng. Rũ rượi…Linh tự mua khăn len, tự mua mũ len, mua cả găng tay thật ấm. Linh tự nhủ sẽ 1 mình vượt qua cái giá lạnh mùa đông này, không cần ai cả! Đôi lúc nhớ Phong đến điên đảo. Nhớ những kỉ niệm, những

lúc hai đứa nghịch ngợm quậy phá, lúc được nép vào Phong yên bình…Càng nhớ lại càng yêu, càng yêu thì càng hận. Đã hơn 3 tháng kể từ ngày hôm đó. Phong cũng lặng lẽ rời xa Linh, không một câu ngụy biện, không một lời giải thích. Chỉ một tin nhắn lúc 0h ngày 21/12 :”Anh xin lỗi. Anh tệ lắm!”…

Thấm thoắt đã đến Valentine, ngày cho những người yêu nhau, còn những người cô đơn như Linh, thì, hoặc rủ một lũ “độc thân vui vẻ” la cà, tự mua chocolate tặng nhau an ủi, hoặc nằm nhà với giống khăn giấy tung tóe xung quanh. Bố mẹ Linh rủ nhau đi xem phim, vẫn còn mặn nồng lắm! Con mèo béo hình như cũng chạy đi tìm “tình yêu” của nó rồi thì phải. Một mình Linh trong căn nhà lạnh lẽo. Ngoài trời gió buốt, lại còn mưa lun phun. Linh tự hỏi không biết giờ này Phong đang làm gì…Có phải đang vui vẻ hạnh phúc bên cô bạn tóc vàng ấy không, hay một đứa con gái khác? Liệu có thoáng nhớ đến Linh? Một chút thôi…? Linh ngồi thu lu trên giường, mười ngón tay đan chặt vào nhau…Tủi thân!

Điện thoại rung. Màn hình nhấp nháy. Là Hiếu.

- Dạ..

- Em có ở nhà không Linh?

- Em có…

- Xuống dưới anh bảo chút…

- Thôi…

- Thôi cái gì mà thôi. Xuống đi.

Linh nhìn ra cửa sổ. Hiếu đang đứng dưới đó, chờ đợi…

- Em không muốn gặp ai hôm nay cả.

- Xin em đấy…Không thì anh cứ đứng đây đến mai luôn.

- Kệ anh!

Linh lạnh lùng dập máy. Nó không muốn ai nhìn thấy bộ dạng nó lúc này. Tiêu điều và thê thảm! Hiếu vẫn đứng đó như thi gan với nó.

10 phút, 20 phút, 45 phút, rồi 1 tiếng…

Linh thấy anh đang run lên vì lạnh. Vừa thương vừa tức “Đã bảo về đi cơ mà”…

1 tiếng 15 phút, 1 tiếng 20 phút…

Gió cứ thổi và mưa bắt đầu năng hạt, ướt đẫm cả khoảng sân trước nhà. Hiếu vẫn đứng đó…Anh cố xoa xoa 2 bàn tay để giữ ấm, cố hứng chịu những làn nước lạnh buốt đang dần xâm nhập cơ thể mình. Có tiếng bước chân làm Hiếu giật mình quay lại. Linh giơ cao chiếc ô cầu vồng che cho anh, ái ngại :

- Em đã bảo anh về đi mà…

Hiếu mỉm cười, run rẩy đưa cho Linh hộp quà thắt nơ hồng xinh xắn đã ướt nhẹp :

- Tặng em. Valentine ấm áp…!

Linh bật khóc. Nước mắt nhòe nhoẹt, rồi bỗng vỡ òa nức nở. Hiếu bối rối, chợt nắm lấy bàn tay Linh vỗ về. Linh thổn thức :

- Giá mà anh lẻo mép hơn 1 chút, giá mà anh đểu giả hơn 1 chút, giá mà anh khốn nạn hơn 1 chút, giá mà anh lả lơi hơn một chút, giá mà anh đừng quá chân thành, giá mà anh không yêu em nhiều như thế...Có khi em đã nhận lời anh từ 3 tháng trước…

Nước mắt mặn chát trên môi…

- Anh à…

- Ơi…?

- Nói “Anh yêu em” lần nữa, được không?

- Nhưng…em…

Linh cười toe :
- Nói đi…để người ta còn “ừ”…
Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện 

[Món ăn ngon] Cánh gà sốt me chua cay đậm đà, đưa cơm ngày lạnh

0

Chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM giới thiệu "Cánh gà sốt me chua cay đậm đà, đưa cơm ngày lạnh"

Món cánh gà sốt cách làm rất đơn giản, nhanh gọn, mà lại ngon cơm, hẳn khó có ai chối từ được hương vị thơm lừng cùng mùi vị chua chua ngọt ngọt, cay đủ ấm nóng này. Cùng nhau trổ tài, cho những bữa cơm gia đình được thêm thi vị nhé !

[Món ăn ngon] Cánh gà sốt me chua cay đậm đà


Nguyên liệu cần chuẩn bị:
Phần gà rán gồm:
- 2,5kg cánh gà (phần bầu cánh)
- 1 muỗng dầu ăn
- 1 muỗng cà phê muối
- 1/2 muỗng cà phê tiêu đen
- 1 muỗng vừng rang

Phần nước sốt gồm:
- 1,5 muỗng cà phê dầu mè
- 1,5 muỗng cà phê dầu ô liu
- 2 tép tỏi, băm, 2 nhánh gừng băm, 1 quả ớt băm nhỏ (độ cay tùy thích)
- 2 thìa nước me đặc
- 50ml nước tương đen

Cùng thực hiện nhé:

 Bước 1:
-Cánh gà rửa sạch, để ráo nước. Trộn cánh gà với dầu thực vật, muối và hạt tiêu. Sau đó xếp lên giá cho vào lò nướng. Nướng khoảng 45 – 50 phút ở nhiệt độ 200 độ thì lấy gà ra.
-Hoặc bạn có thể rán gà trên chảo dầu tới khi gà vàng đều là được.



Bước 2:
Đổ cánh gà ra một bát rộng, thêm dầu mè, dầu ô liu vào, trộn đều lên để ngấm chừng 3 phút. Trong lúc đó, đặt chảo lên bếp, phi thơm tỏi, gừng, ớt đỏ. Sau đó đổ nước me và nước tương vào đun sôi trong 5 phút.



Bước 3:
Đổ nước sốt vừa làm trên cánh gà, trộn thật đều để tất cả miếng gà đều thấm phần xốt chua ngọt này. Đun thêm khoảng 1 phút cho thấm đều gia vị.



Bước 4:
Xếp gà ra đĩa, rắc thêm chút vừng lên trên.Như vậy là đã hoàn thành. Món gà xốt đậm đà kèm vị chua chua ngọt ngọt, sẽ làm cho bạn thấy lạ miệng và thích thú. Hãy thử làm ngay nhé. Chúc các bạn ngon miệng và thành công !



[Truyện ngắn] TÌNH YÊU VÀ BAO THUỐC

0

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến quý độc giả truyện ngắn sưu tầm: "Tình Yêu Và Bao Thuốc". Một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng không kém phần sâu lắng.
---------------
Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được, chỉ còn cách trốn người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua vờ như không biết người yêu vẫn lén lút " hôn môi " với nhưng chiếc đầu lọc thuốc lá.

Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

- Hút thuốc lá có ngon không? – Cô nhúi mày hỏi.

- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.

- Em và thuốc lá, anh chọn ai?

- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không ngừng yêu em.

Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.

Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toilet một lúc châm điếu thuốc rồi mới vào. Có lần bị bắt quả tang, khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toilet công cộng, họ khẻ nhăn mặt.
[Truyện ngắn] TÌNH YÊU VÀ BAO THUỐC

Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

Có một đêm tối đẹp trời, trăng sao lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh im lặng không nói gì.

Anh cúi đầu xuống hỏi:

- Sao bỗng dưng em im thế?

- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?

- Anh...à ừ... – Anh ấp úng.

Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.

- Có một điếu thuốc thôi mà... anh không nói dối em! – Anh khổ sở cầu hòa.

- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? – Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

- Em hãy cho anh môt thời gian nữa được không?

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn hò ra bãi biển kỷ niệm.

Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc lá dỡ dưới khe ghế ngồi. Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao này, rồi đừng hút nữa nhé!

Anh nhìn cô không nói gì, có niềm cảm xúc dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cưởi ngượng nghịu, gật đầu.

Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

Cô cũng biết, bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô điều làm mọi cách, nhưng chẳng mang lại kết quả gì.

- Hay là em cũng học hút thuốc lá, rồi em nghiện thuốc, rối em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?

- Ngốc lắm có ai làm thế bao giờ!

- Biết đâu sẽ có tác dụng?

- Tại sao em lại tự ép mình làm cái điều chính em không muốn?

- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây?- Cô lo lắng hỏi.

- Anh đã cố hết sức rồi ngốc ạ!

Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đông xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc lá như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc anh đề nghị chia tay!

Họ khóc suốt một đêm. Sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy sau, kết thúc cuộc tình mấy năm.

Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy cuộc sống như thiếu cái gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn trong việc cai thuốc cũng tan biến. Nhưng giờ đây mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

Nhớ tha thiết những giây phút ngã đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương ngàn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày nối ngày, cô không thể xa điếu thuốc lá. Cô nghiện thuốc, yêu cơn ghiền ấy , tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.

*

Một năm sau, bất ngờ họ gặp nhau trên góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp lại, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là lỗi lầm của anh.
[Truyện ngắn] TÌNH YÊU VÀ BAO THUỐC

Cô châm lên một điếu thuốc.

- Em hút thuốc ? Anh kinh ngạc nhìn cô.

- Vâng, anh hút không? – Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói cho anh.

- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? Cô kinh ngạc nhìn anh.

Nửa năm trước vì một người anh yêu.

Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yên nhau, tha thiết như thế, chỉ hi vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một nguời yêu gặp sau đó nửa năm.

Cô cảm thấy cuộc đời mình thất bại, cả trong tình cảm lẫn ngoài đời, thất bại hoàn toàn.

Cô im lặng ngồi hút hết những điếu còn lại.

Tại sao ... bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

- Từ một năm trước , vì một người em yêu.

- Vậy.... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước anh đã đòi chia tay.

Anh mở ví ra đưa cô xem tấm ảnh nhỏ còn nằm trong ví.

- Đây là người giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

Cô nhìn anh, đôi mắt ướt nhòa trong nứơc mắt, những giọt nước mắt lăn xuống gò má gầy của cô.

- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc lá nhé!
Truyện ngắn sưu tầm - BlogTM

Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] Chiếc nhẫn và cánh tay bị mất

0

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến độc giả truyện ngắn "Chiếc nhẫn và cánh tay bị mất"

Chị đến cạnh anh, và hỏi anh: "Anh còn nhớ chiếc nhẫn cưới của anh ở đâu không?"

 * * *

 Anh yêu chị, một mối tình dễ thương và kết thúc có hậu.

 Cuộc sống gia đình của anh chị dần trôi theo thường nhật, vậy mà khi người ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt đầu rẽ sang một hướng khác.Một ngày sinh nhật chị, tan sở, anh tranh thủ về sớm với chị. Anh mua bó hoa, vèo vèo băng qua con đường từ cơ quan về nhà.

 ...

 Rầm! Trời tối sầm, anh không còn thấy gì nữa, chỉ biết mình đã va vào một vật gì đó có hình thù giống con khủng long.

 Trắng! Là màu sắc anh nhìn thấy khi mở mẳt ra, xung quanh đều trắng, bức tường trắng, ô cửa sổ đầy nắng, giường trắng, gian phòng màu trắng và toàn thân anh cũng trắng toát những dải băng!

Trống rỗng! Là cảm giác anh có khi cố đưa tay nắm lấy tay chị, anh hốt hoảng "tay mình đâu rồi nhỉ", anh muốn nắm lấy tay của chị, vậy mà...

 Hoa hồng! Là chấm đỏ đau lòng mà anh thấy khi lành vết thương về nhà. Anh đau lòng vì bản thân mình. Lo sợ mai kia mốt nọ, anh không còn cánh tay nữa, ai sẽ nâng đỡ chị, chờ che chị, một cánh tay có thể ôm chị trọn vẹn vào lòng không? Rồi cuộc sống của anh và chị sẽ ra sao? Một mình chị có khó khăn không khi còn phải lo thêm một cánh tay của anh nữa .

 Đen! Là màu cô độc của chính anh trong tâm hồn mình. Anh u buồn, tuyệt vọng và tự trói mình trong chính căn nhà đầy hạnh phúc của anh. Anh thấy căn nhà màu hồng này chỉ có mình anh mang màu đen ảm đạm vô duyên hết sức.

 Chị vẫn sớm hôm tất bật với công việc và lo lắng cho anh, anh muốn đưa tay nắm tay chị, anh vẫn còn tay để nắm, vậy mà anh lại bất lực và không muốn sử dụng cánh tay còn lại, anh hèn nhát quá rồi! Ngày sinh nhật chị năm nay, anh biết mà cố tình không biết, anh làm vẻ lạnh lùng, anh không thể ôm hoa tặng chị, anh không muốn mình ôm hoa bằng một cánh tay.

 Tối đó, chị mỏi mệt, chị chẳng có thời gian nhớ rằng hôm nay sinh nhật mình. Rồi chị chợt đưa tay xoa cái mặt dây chuyền trước cổ, chị mỉm cười, lần đầu tiên sau khi anh trở về từ bệnh viện, chị chưa cho anh biết một bí mật, giờ chị muốn anh biết.
Chiếc nhẫn và cánh tay bị mất

 Chị đến cạnh anh, và hỏi anh: "Anh còn nhớ chiếc nhẫn cưới của anh ở đâu không?"

 Anh giật mình, ừ nhỉ, khi ta không còn đôi tay nữa thì cảm giác đeo nhẫn anh cũng chẳng có, anh quên mất chiếc nhẫn rồi! Anh loay hoay suy nghĩ, chắc khi mình phẫu thuật bác sĩ đã đem đi rồi, anh thấy muốn khóc, rồi anh khóc to, anh nói "Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh không thể đeo được chiếc nhẫn ấy, anh không thể đeo lại được!"

 Chị nhẹ nhàng đến bên anh, chị chìa cái mặt dây chuyền trước cổ chị cho anh xem, đó là 2 chiếc nhẫn cưới được lồng vào dây chuyền; chị khẽ nói, "Khi anh không còn đôi tay nữa, cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng, vẫn cay đắng, ngọt ngào. Chiếc nhẫn ấy em cũng không đeo nữa, em lồng chúng vào nhau, và đeo lên cổ, đeo lên gần phía trái tim em! Em yêu anh! Và vẫn yêu anh! Hai chiếc nhẫn này em sẽ đeo như thế đến suốt đời, để nhắc em nhớ rằng, chúng ta vẫn còn có nhau, ta vẫn còn yêu nhau, và như thế, em sẽ đeo luôn phần của anh, em sẽ cố gắng sống cùng anh để nâng đỡ 2 chiếc nhẫn bên cạnh trái tim em."

 Anh không nói, không khóc, anh đang yêu, anh vẫn đang được yêu. Chị là người phụ nữ anh chọn. Anh nhớ lại con bé hàng xóm, con bé hay nói chuyện với anh mỗi buổi chiều trước khi gặp tai nạn, con bé đọc đâu đó rồi kể anh nghe rằng " khi người yêu con bị cụt chân, con hãy là chiếc nạng vững chắc cho đời họ ". Ừ thì anh cụt tay , chị không phải là cánh tay đỡ anh, chị chỉ cần anh dùng trái tim anh đỡ 2 chiếc nhẫn cùng chị suốt cuộc đời này .

 Đôi khi cuộc sống tưởng hoàn hảo thì nó lại khập khiễng, nhưng vì điều đó ta mới biết họ có ý nghĩa quan trọng trong trái tim ta đến mức nào. Những điều hay không nhất thiết chỉ có trên sách vở, giữa cuộc đời thực hãy còn nhiều những câu chuyện tình yêu thầm lặng, không tên nhưng nhiều ý nghĩa!

Truyện ngắn sưu tầm
Blog truyện - Truyện ngắn tình yêu

[Truyện ngắn] Tình yêu luôn có phép màu

0

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn "Tình yêu luôn có phép màu"

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.

 Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai, nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "anh có yêu em nhiêu không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai người bất hòa.

 Cô thường trút giận lên chàng trai.

 Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi, anh đã cầu hôn: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em đồng ý làm vợ anh chứ?".

 Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.
[Truyện ngắn] Tình yêu luôn có phép màu

 Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy, cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra chỉ là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây tổn thương não của cô và khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

 Xuất viện về nhà, tình trạng của cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh.

 Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiêc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc.

Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hy vọng rằng cô sẽ thật sự quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.

Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến và cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.

 Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Khi mở thiệp cưới cô thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

 Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này, chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em". Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng mụ cười đã trở lại trên môi người con gái ấy.
-----------------
Đúng là tình yêu luôn có phép màu, phải không?

Truyện ngắn sưu tầm - BlogTM

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

[Trò chuyện] NHỮNG MÓN QUÀ CÓ THỂ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI

0

[Trò chuyện] NHỮNG MÓN QUÀ CÓ THỂ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI

1/ Lạc quan

Hãy tặng cho mình một khoảng thời gian nhỏ để ngồi tĩnh lặng và cảm nhận cuộc sống bản thân. Những giây phút ngắn ngủi vậy thôi sẽ làm bạn sống thật với chính mình và hạnh phúc với cuộc đời mình đấy!

2/ Tư duy sáng tạo

Có thể bạn nghĩ rằng công việc của mình không hẳn cần phải sáng tạo! Nhưng thật ra, sáng tạo sẽ làm cho cuộc sống của bạn thêmđầy cảm hứng và niềm vui trong công việc và mọi chuyện. Và còn giúp bạn dễ dàng thành công với những ý tưởng tuyệt vời đấy! Hãy tặng cho mình món quà của sáng tạo bạn nhé!

3/ Nhu cầu thuộc về

Một trong những nhu cầu sống còn của con người là được thuộc về một nhóm nào đó. Trong nhóm, bạn cảm thấy được yêu thương, nâng đỡ và chia sẻ những giá trị chung. Có thể bạn không giàu có, nhưng hãy làm cho mình trở thành một người giàu có về tình cảm và các mối quan hệ thân tình. Hãy tạo cho mình những vòng tròn kết nối gắn kết những điều tốt đẹp bạn nhé!

4/ Món quà cho một thân hình khỏe mạnh và xinh đẹp

Có lẽ không ai trong chúng ta không biết đến lợi ích của việc tập thể dục. Vấn đề là khó mà biến việc này thành một thói quen. Nào, năm mới này hãy biến kế hoạch này trở thành hiện thực, để sở hữu một thân hình thon gọn, và một sức khỏe cường tráng.

5/ Yêu thương

Những nghiên cứu mới đây cho thấy đời sống tình cảm và tình dục khỏe mạnh có vai trò hết sức quan trọng để có được hạnh phúc trọn vẹn. Hãy dành những cử chỉ yêu thương và trân trọng đối với người bạn đời thân yêu của mình. Và biến gia đình mình trở thành một gia đình hạnh phúc nhất!

6/ Sức sống

Bạn mệt mỏi? Khó chịu? Bạn bị kẹt trong văn phòng làm việc suốt cả ngày? Hãy hình dung mình đang ở ngoài, với không khí ấm áp của nắng và màu xanh trong vắt của bầu trời. Hòa mình vào thiên nhiên, dù chỉ trong tưởng tượng cũng giúp bạn tăng thêm sức sống. Nhưng nếu có thể ra ngoài, thì sẽ càng tuyệt vời hơn cho bạn. Tận hưởng ít nhất 20 phút mỗi ngày cùng với thiên nhiên sẽ làm bạn tràn đầy sức sống.

7/ Tuổi Thọ

Với cuộc nghiên cứu cho 10.000 người trong vòng 50 năm, các nhà khoa học khám phá ra rằng việc làm từ thiện, đặc biệt là vì sự quảng đại và rộng lượng có thể kéo dài cuộc sống. Những người cho đi thời gian của mình và giúp đỡ người khác có cuộc sống tốt hơn, cũng đồng thời giúp mình thỏa mãn hơn với chính mình. Và vì thế, họ hạnh phúc!

8/ Một chế độ ăn uống khỏe mạnh

Với việc chọn lựa những thức ăn bổ dưỡng và tốt cho cơ thể, bạn đang tặng cho bản thân một tương lai tốt đẹp và khỏe mạnh. Ăn nhiều rau, uống nhiều nước và hạn chế những đồ ăn ngọt, béo cùng thức uống có men. Hãy là người biết yêu thương và chăm sóc cơ thể mình tốt nhất!

[Món ăn ngon] ĐẬU PHỤ SỐT CHANH

0

Đậu Phụ Sốt Chanh, một món ăn ngon, rẻ và rất hợp cho các bạn sinh viên khi mà giá cả thực phẩm đang khá đắt đỏ sau cơn bão Hải Yến. Cùng chuyên mục Món ăn ngon - BlogTM thực hiện món ăn đơn giản này nhé. Yên tâm, bữa cơm của bạn sẽ hấp dẫn hơn với món ăn lạ miệng này.
[Món ăn ngon] ĐẬU PHỤ SỐT CHANH

1. Nguyên liệu:

- 3 chén đậu phụ, cắt miếng có kích cỡ khoảng 1,25cm.

- 6 muỗng canh bột ngô

- Muối tùy theo khẩu vị

- 2-3 muỗng canh dầu

- 1 muỗng canh hành lá, cắt nhỏ

Làm nước xốt chanh:

- 1 muỗng cà phê hỗn hợp gừng tỏi nhuyễn

- 1,5 muỗng xì dầu

- 2 muỗng cà phê bột ớt đỏ

- 1 muỗng cà phê lá bạc hà xắt nhỏ

- 1 muỗng canh nước cốt chanh (điều chỉnh theo khẩu vị)

2. Cách làm:

- Bước 1: Đậu phụ cắt miếng nhỏ rồi rắc bột ngô lên đều khắp miếng đậu.
- Bước 2: Trộn tất cả các nguyên liệu làm nước xốt với nhau rồi để sang một bên trong thời gian từ 20-30 phút.
- Bước 3: Làm nóng chảo rồi cho dầu ăn vào, chiên đậu cho đến khi các mặt của đậu có màu vàng nâu. Nếu nhiều đậu có thể chiên làm hai lần. Sau đó cho đậu ra ngoài.
- Bước 4: Vẫn chảo đó, làm nóng chảo rồi cho nước xốt vào, khi nước xốt bắt đầu sôi, cho đậu phụ vào trộn đều. Khi đậu đã ngấm đều nước xốt, thêm hành lá vào đảo nhẹ và tắt bếp.
- Cho đậu phụ xốt chanh ra bát rồi ăn nóng với cơm nhé!
Đơn giản phải không các bạn, vậy thì chần chờ gì nữa, đi chợ mua đậu về và thực hiện thôi.

[Trò chuyện] 5 NĂM ĐỢI CHỜ, ANH TRỞ VỀ CHIA TAY

0

"Thời gian là một thứ rất đáng sợ. Nó có thể là liều thuốc cho bạn chữa lành vết thương nhưng cũng có thể bào mòn cảm xúc trong bạn". Blog truyện giới thiệu đến các bạn câu chuyện về một chàng trai và một cô gái và thử thách về thời gian mà họ phải vượt qua. Họ có thực sự vượt qua được thử thách lớn nhất đó của tình yêu?
-------------------------------------------------------------------------
Cô và anh quen biết nhau một cách thật tình cờ, tưởng chừng như chỉ trong những câu chuyện tình yêu mới có nhưng vốn dĩ lại xảy ra thật. Gặp nhau mỗi ngày trên cùng một góc phố nhưng vẫn chỉ là đi lướt qua nhau. Dù vậy nhưng ngày nào cả hai cũng đợi đến giờ để đi về góc phố, nơi tình cờ chạm mặt chỉ để nhìn nhau trong phút giây. Chẳng ai rõ cảm xúc đối phương là gì nhưng dường như có một sự dao động nhẹ mỗi khi họ nhìn nhau. Thế rồi anh tìm cách lân la, làm quen cô để trở thành bạn.
 [Trò chuyện] 5 NĂM ĐỢI CHỜ, ANH TRỞ VỀ CHIA TAY

Anh, một du học sinh trên đất Mỹ 20 tuổi đầu. Một chàng trai cao to với cặp kính đen dày cộm, làn da trắng và quả đầu đậm chất phương Tây. Cô, một nữ sinh trung học với mái tóc đen dài tha thướt cùng tà áo dài trắng tinh khôi mang nét đẹp của người con gái phương Đông. Dường như trông họ là hoàn toàn đối lập nhưng lại có thứ gì đó khiến họ gắn kết với nhau.

Cô thích nhiếp ảnh còn anh thì thích làm thơ, cô thích viết văn còn anh thì thích đàn. Họ thường hẹn nhau tại một quán cà phê ven hồ vào buổi chiều chủ nhật. Những khi đó anh hay ngồi đàn guitar và hát cho cô nghe, cô thì hay mơ về những điều xa xăm nào đó. Có những khi cô nổi hứng chụp ảnh thì anh sẽ lại chở cô ra phố và làm người mẫu bất đắc dĩ cho những tấm hình của cô. Cũng có khi họ ngồi trầm ngâm, chỉ để cô viết những điều vu vơ còn anh thì lặng yên ngắm nhìn.

Tình yêu đến với họ lúc nào, không một ai trong đó nhận biết. Chỉ đến một chiều trước hai tuần anh lên đường quay trở về Mỹ để tiếp tục việc học, anh chợt nhận ra tình cảm của mình và quyết định thổ lộ. Anh hẹn cô vào một buổi sáng sớm ngày mưa phùn rơi, dưới giàn hoa bằng lăng trên con đường hò hẹn. Anh ngại ngùng nói rằng muốn cô làm bạn gái của mình. Cô e thẹn nhận lời tỏ tình với cành hồng trong sương sớm, họ nắm tay nhau đứng dưới cơn mưa và trao nhau nụ hôn đầu ngọt ngào cùng những ánh nhìn ấm áp. Cô biết dù trời đang mưa nhưng trong lòng cô nắng lại cười rất tươi. Anh nắm tay cô và nói anh để ý cô từ rất lâu rồi.

Rồi thì cũng đến lúc phải đi, trước giờ anh lên máy bay cô đã khóc rất nhiều. Cô sợ mình còn non trẻ, cô sợ sự bồng bột của những người chưa trưởng thành, cô sợ cả khoảng cách địa lý và lòng người, cô sợ tình cảm của mình sẽ theo chiếc máy bay kia vào trong mây tan thành hư không. Cô sợ, cô sợ nhiều thứ nhưng chẳng nói cho anh nghe. Anh cũng rất buồn và hứa rằng sẽ quay về. Cô đợi.

Cuộc sống xa nhau khiến anh và cô tựa như hai người điên mỗi khi nhớ về nhau, mỗi khi nghĩ lại những khoảnh khắc ngọt ngào cả hai cùng có, hay đơn giản là những khi bất chợt nhìn những cặp tình nhân khác tay trong tay. Cô nhớ anh da diết nhưng cô chưa bao giờ nói cho anh biết về những nỗi nhớ của cô mà chỉ đem chúng giấu đi vào một góc lặng trong lòng mình. Cô sợ, sợ rằng những nỗi nhớ ấy rồi cũng sẽ theo anh bỏ cô đi. Anh chia sẻ với cô mọi điều về cuộc sống của mình nơi đất khách quê người, những nỗi nhớ cô vô bờ và những khó khăn vất vả trong anh. Cô với anh nói chuyện vào mỗi tối, đôi khi họ chỉ cần nhìn mặt nhau chẳng cần nói gì, nhưng như thế là đủ.

Năm năm trôi qua, mỗi ngày họ đều lặp đi lặp lại như vậy. Những tưởng mọi chuyện sẽ trôi đi êm đẹp như vốn có của nó, cô đợi anh về và có một kết thúc viên mãn. Nhưng sự đời nào có ai lường trước được…

Cuộc sống vốn dĩ đều có quy luật riêng của nó và thời gian là một thứ rất đáng sợ. Nó có thể là liều thuốc cho bạn chữa lành vết thương nhưng cũng có thể bào mòn cảm xúc trong bạn. Khi bạn đã quá quen thuộc với một việc nào đó sẽ tự khắc không mấy để tâm và cho nó là điều hiển nhiên. Cô và anh cũng không phải ngoại lệ.
 [Trò chuyện] 5 NĂM ĐỢI CHỜ, ANH TRỞ VỀ CHIA TAY

Khoảng cách nửa vòng trái đất làm cho anh có cuộc sống với những suy nghĩ thoáng lối Tây, còn cô cũng có những khoảng riêng của mình. Cô bận bịu với chuyện học hành, thi cử, những vu vơ giận hờn bè bạn và gia đình mình. Thời gian họ dành cho nhau ngày càng ít lại, những chuyện chia sẻ của cả hai cũng không còn kéo dài như trước nữa. Cô cảm giác dường như anh đang có phần thay đổi, cô nhận thấy anh ít chia sẻ với cô về cuộc sống của anh hơn, cũng không còn quan tâm về cảm xúc của cô nhiều lắm. Cô cũng vậy. Cuộc sống không anh dường như đã tạo cho cô có thói quen một mình, để rồi đau buồn hay vui sướng thì cô cũng không còn muốn chia sẻ cùng anh. Cô không còn mặn mà gì với anh nữa và những nỗi nhớ anh trong cô dần được khoảng trống lấp đầy. Dần dà, cô cũng không còn cảm thấy đau khổ mỗi khi nhớ về anh nữa. Và không biết tự khi nào cô đã thôi không còn mong mỏi tin anh, những tin nhắn thưa dần, những lần nói chuyện chóng vánh qua loa và sự thờ ơ trở thành thói quen cố hữu đáng sợ.

Anh về, kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi kết thúc bốn năm đại học của mình. Cô đón anh nhưng không có những cảm giáo háo hức vui mừng như cô vẫn hay nghĩ đến lúc mới quen nhau. Sự hờ hững, bấp bênh trong mối quan hệ này làm cho cô cảm thấy khó thở. Vẫn gương mặt ấy, vẫn giọng nói ấy và vẫn cái ôm hôn ngọt ngào ấy nhưng cái cảm giác hồi hộp, e thẹn khi xưa đã không còn mà thay vào đó là cảm giác ngột ngạt trong cô. Cô không biết anh rằng anh cũng như cô, cũng đã cảm thấy khó xử cho mối quan hệ này.

Khi một mối quan hệ kết thúc, có rất nhiều lý do hoặc cũng chẳng vì lý do nào cả, bất cứ sự đổ lỗi nào sau khi tan vỡ cũng chẳng mang lại lợi ích hay giá trị gì cho cả hai bên. Chỉ có thể lựa chọn và nên lựa chọn, hạnh phúc hoặc hạnh phúc hơn chứ nào có thể giam cầm bản thân và đối phương trong một mối quan hệ chỉ toàn đau khổ, mệt mỏi mà chính mình đã không còn muốn níu giữ. Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.

Chia tay, cô cảm giác rằng tim mình đau đến nghẹt thở. Cũng phải rồi, tình cảm đâu phải nói buông là buông. Dẫu sao cô và anh cũng đã có một khoảng thời gian đủ dài bên nhau để khi chia xa sẽ thôi không ngưng tiếc nhớ. Nhưng cô biết khi quyết định như thế thì cả hai đều nhẹ nhõm hơn là cứ giữ mãi mối quan hệ mệt mỏi này. Đi dọc con đường kỷ niệm nơi mà hai đứa tình cờ gặp nhau. Cô khóc, không phải vì buồn mà vì gió thổi nên mắt cay.
Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

[Handmade] Thiệp giấy xoắn cực kì đơn giản và độc đáo

0

Blog truyện ngắn - BlogTM giới thiệu đến các bạn cách làm "Thiệp handmade giấy xoắn đơn giản và độc đáo"

20-11 sắp đến. Chẳng còn gì ý nghĩa hơn là một món quà giản dị nhưng tràn đầy ý nghĩa dành tặng thầy cô mình. Hãy tự tay làm chiếc thiệp handmade chứa đầy yêu thương. Chỉ với những nguyên liệu đơn giản, dễ kiếm, bạn có thể sáng tạo cực nhiều chiếc thiệp xinh yêu khác nhau. Và bạn có thể sáng tạo cho tất cả những ngày lễ hay những dịp sinh nhật bạn bè nữa nhé !


Chuẩn bị :
Tăm, Keo, Kéo, Giấy bìa cứng màu sắc, các thanh giấy màu yêu thích.

 

Thực hiện:

Bước 1: 
Cắt những thanh giấy thành những thanh nhỏ khoảng 5mm


Bước 2:
Cuộ các thanh giấy lại, cuộn chặt tay để tránh cho giấy khỏi bị xô.
Cuốn cho đến khi có độ dày vừa í.


Bước 3:
Cuốn giấy xung quanh tăm, sau đó bôi keo vào rồi bóp cho cố định.


Bước 4:
Tạo hình cho các thanh giấy tùy theo sở thích về màu sắc, và hình dáng


Bước 5:
Đặt các tạo hình giấy vừa tạo được lên tấm thiệp, sau đó dùng keo cố định lại.
Giờ thì thỏa sức sáng tạo nhé, chúc các bạn có những mẫu thiệp ưng ý, độc đáo dành tặng thầy cô và người thân, trong những dịp đặc biệt !

Dưới đây là một số mẫu cho các bạn tham khảo