Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

[Truyện ngắn] EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ

0

Blog truyện - BlogTM mang đến cho các một truyện ngắn nhẹ nhàng những cũng rất hay: "EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ!". Chúc các bạn có một buổi tối cuối tuần vui vẻ.
1. EM
Cô vẫn thường vào yahoo, lẳng lặng off nick và nhìn nick anh sáng lên theo một khung giờ cố định. Đôi lúc cô mỉm cười vì thói quen không giống ai của minh. Cô cứ lặng lẽ dõi theo người con trai có đôi mắt nâu sâu thẳm ấy. Cũng không biết từ lúc nào, từ bao giờ anh xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt và lạnh lẽo mà cô tự mình ngăn tất cả những yêu thương đến bên. Chỉ là cô lặng lẽ, vì không chắc đó là thứ tình cảm gì?
Yêu thương hay đơn giản chỉ là sự trống vắng của một trái tim đầy rẫy tổn thương và mong manh yếu ớt khi được quan tâm và quan tâm một cách rất chừng mực như vậy.
[Truyện ngắn] EM TRỐN LÂU NHƯ THẾ ĐỦ RỒI NGỐC Ạ

Cô gặp anh lần đầu tiên khi chuyển đến chung cư cách đây gần hai năm, căn hộ nơi anh ở nhìn thẳng sang hướng ban công nhà cô. Cô thường có thói quen nhìn mọi vật xung quanh mình, cô thích ngắm mưa, ngắm nhìn những dải mây vắt ngang qua dải yếm trời. Đôi lúc, cô để cho mình mơ mộng và tự mình tìm kiếm những niềm vui nhỏ bé xung quanh. Tự mỉm cười với những điều gần gũi giản dị và cũng chẳng nhớ rõ là lí do vì sao cô quen anh. Chỉ biết sau khi vùi đầu vào sách vở, vào những trang sách cô viết cho một trang mạng xã hội, bỏ lại sau lưng những ngày làm thêm mệt mỏi, trở về nhà mình là cô lại nhớ tới anh. Anh cứ như là một điều gì đó rất đỗi thân quen, nhưng cũng xa vời lắm. Quen vừa đủ quen, quen chưa đủ thân. Cứ như một mối quan hê không có ràng buộc, nhưng cũng không quá hời hợt.
Cô hay mở cửa sổ chat, nhìn vào avantar của anh, lúc là hình anh cười tươi nhẹ nhàng, lúc lại là tấm hình tay anh che mất nửa khuôn mặt. Anh thay avantar đi lại qua hai tấm hình đó, phần nào cô đoán được tâm trạng của anh. Cô thường cho phép mình online trước giờ out của anh đúng 30 phút. Thường là lúc 10h30. Cô cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy. Cũng lâu lâu anh buzz cô một tiếng, rồi hai anh em lại nói chuyện linh tinh. Mọi chuyện bắt đầu thường không đầu không cuối, cô lặng im nghe anh kể chuyện, cười với cái icon nhăn nhó khi anh chọc cô. Và cứ thế như một thói quen cô vẫn làm hằng ngày.
Cô thường đứng ở ban công nhìn mông lung mọi vật. Thường là những buổi chiều có nắng hắt dài vắt qua lan can, hay những ngày mưa lắc rắc hạt lên khung cảnh. Cũng có thể là những đêm dài lạnh gió, hay những ngày mưa phủ màn mù mịt và cô lặng ngắm những hạt mưa nhảy múa vũ khúc dưới ánh đèn đường. Và có lẽ cũng chỉ có như thế cô mới nhìn thấy anh. Cô thấy bóng anh in dài lên bức tường lúc cặm cụi bên bàn làm việc, cô thấy anh vui vẻ khe khẽ hát khi đứng ở ban công tưới nước cho cây. Cô thấy cả ánh mắt xa xăm khi ngồi nép sâu vào trong, và như nghe rõ cả tiếng thở dài của anh gửi vào nỗi trăn trở chẳng thể giãi bày.
- Làm gì mà ngồi thơ thẩn nửa đêm thế con bé kia, nhát ma anh à?
- Đại gia mà, buồn tình đem bia ra uống cho một số thành phần tức chơi vậy đó!
Bên kia ban công anh cười lớn, nụ cười ha hả, cô chẳng nhìn rõ, nhưng cũng vui lây theo tiếng cười, dù lòng cô chua chát những nỗi niềm và cả những muộn phiền xưa cũ. Cô cũng mỉm cười theo anh.
- Ghê nhé! nay còn có buồn tình nữa cơ. Ngồi vắt vẻo ban công, uống bia thế dân phòng đi qua tưởng ấy ấy họ kêu Huyndai đến chở đi giờ.
- Dạ, anh yên tâm, có kêu em đi em cũng đợi để anh đi cùng.
…..
Cứ thế, những cuộc nói chuyện không đầu, không cuối. Chỉ biết đó là những điều mà cô hằng mong muốn mỗi khi đưa mắt nhìn qua ban công nhà anh. Lạ là chẳng bao giờ cô mở lời hỏi thăm anh trước cả. Thấy dáng anh đi ra, anh mở lời thì cô nói chuyện, anh im lặng cô cũng lặng theo những câu hỏi của mình. Có vẻ như đó là bức tường để cô không cho phép mình lún quá sâu vào thứ tình cảm ấy. Cô thích như bây giờ. Anh vẫn là một điều gì đó cô chẳng thể một lần gọi thành tên.
Cô online rất muộn, có nhiều hôm chẳng biết làm gì cô ngồi nhìn màn hình vi tính suốt cả đêm. Lâu lâu cô gõ đôi ba dòng cảm xúc đối lập, lạc lõng vào trang word đang mở dở, chẳng mục đích rõ ràng. Chỉ biết trong cuộc sống cô độc của cô, dần dần xuất hiện một người chẳng lạ, chẳng quen, chẳng thân thiết cũng không hời hợt. Mọi việc chỉ dừng lại ở mức bình thường. Vậy mà, mối quan hệ chẳng gọi thành tên này, lại luôn là một điều gì đó khiến cô trân trọng.
Bất chợt cô nghĩ, hình như mình để bóng anh in sâu quá mất rồi! Nhưng trái tim của cô bây giờ đã quá đủ những vết thương. Cô cố hàn gắn những gì đã mất mát, nhưng vẫn chưa đủ niềm tin để mở lòng mình. Cũng có thể giữ một tình cảm chẳng gọi được thành tên lại hay hơn là đi đến một điều gì đó mà chẳng ai chắc chắn được.
2. ANH
Cuộc sống của tôi đơn giản, một công việc không quá bận rộn, một mức lương đủ sống, và cứ thế những chuỗi ngày trôi qua, đi làm, về nhà, quan hệ bạn bè đồng nghiệp. Tôi mặc định cho mình những công việc như thế từ ngày người đó bỏ rơi tôi đến với một người khác. Cũng đã có thời gian tôi lao đầu vào kiếm tiền, làm việc như điên,bất cần mọi suy nghĩ và cố mở rộng tất cả những mối quan hệ, tất cả chỉ để bão hòa sự quan tâm và quên đi vấp ngã của mối tình đầu. Hơn bốn năm, tôi cất người đó vào ngăn kéo kí ức, chẳng hờn trách hay căm hận gì. Chỉ là tôi của lúc đó không bằng người ta, người đó muốn một cuộc sống đủ đầy hơn, vậy nên tình đứt ngang, lỡ giữa chừng.

Hai năm chuyển về sống ở đây, cũng chẳng có gì buồn vui là mấy, có thể có được vi trí của tôi bây giờ nhờ một phần ở người đó. Nếu như người đó không bỏ rơi tôi, nếu như không buồn bã và thất vọng thì chắc tôi đã không tìm được động lực để leo lên được vị trí như bây giờ. Tôi vẫn thầm cảm ơn nỗi đau ngọt ngào mà người đã giành cho tôi ngày đó. Tôi thích cuộc sống tự do và cô đơn của mình. Cô đơn nhưng không hề cô độc, tôi vẫn có những người bạn tâm giao, vẫn vui vẻ với đồng nghiệp, vẫn vui tươi với khách hàng. Chỉ có khác, cũng là tôi, nhưng khép mình và hơi bình lặng với cuộc sống riêng. Tôi không quen nhiều người ở chung cư, một phần do công việc đi lại nhiều, một phần nữa tôi không muốn bị đào sâu đời tư. Tôi muốn ẩn mình sau bộn bề cuộc sống và tìm cho mình một khoảng lặng của riêng bản thân.
Tôi cũng chẳng nhớ quen em như thế nào. Tôi gặp em lần đầu cách đây hơn hai năm, em ở ngôi nhà đối diện chéo với ban công nhà tôi. Em có làn da trắng với nụ cười đẹp, nhưng vẫn có chút gì đó trầm mặc đằng sau nụ cười ấy. Tôi hiếm khi để ý đến những cô gái xung quanh mình từ ngày tôi mất đi tình yêu đầu. Nhưng không hiểu sao lại để ý đến em. một cô gái rất đỗi bình thường như thế. Tôi yêu nụ cười của em, và thường trêu chọc em để nhìn em cười.
Đôi khi tôi bắt gặp em đi bộ xung quanh khu chung cư, em đeo tai nghe, miệng ngân nga một giai điệu nào đó, rồi ngẩng mặt lên nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao. Mái tóc bay trong gió nhè nhẹ, chiếc váy em mặc khiến cho em thêm phần mỏng manh. Em chẳng để ý đến xung quanh và dường như cuộc sống của em cứ như chẳng một ai chen chân vào được. Em có cái gì đó mạnh mẽ hơn những người con gái bình thường. Nhưng cái mạnh mẽ đó lại khiến cho tôi muốn chở che cho em.
- Nhóc, đi dạo hả?
Tôi rút tai nghe ra khỏi tai em, cho vào tai mình. Là một bản nhạc không lời. Thảo nào em nhẹ nhàng đến thế, cô gái của tôi có một mảnh tâm hồn trong trẻo và lặng lẽ như thế này. Tôi trả lại cho em, và tự tạo cho mình khoảng cách bằng câu nói khác xa suy nghĩ:
- Trả nè, là bà già hay sao mà em đi nghe mấy thể loại này?
- Dạ, hay mà anh… – Và em lại cười, nụ cười lần nữa làm trái tim tôi xao xuyến.
- Ra biển không? Đi cùng với anh, ngắm trăng ngoài đó đẹp hơn ở đây nhiều.
Em gật đầu rồi bước theo tôi. Biển gần nhà, nên tôi thường tìm ra đó để cân bằng cuộc sống của mình. Tôi để em đi trước, và lặng lẽ bước theo em. Em để tâm hồn trôi tuột theo những bản nhạc không lời, bóng em in dài trên mặt.
Truyện ngắn sưu tầm - Blog truyện TM

0 nhận xét:

Đăng nhận xét