Chương 10
Ốc sên chạy
Sáng hôm sau, lúc Hứa Hủ tỉnh giấc, năm dấu tay đỏ thẫm trên ngực vẫn chưa tan hết. Làn da cô vốn dĩ rất trắng nên khi soi gương, bản thân cô cũng cảm thấy trông hơi đáng sợ.
Thế là Hứa Hủ thoa ít dầu hoa hồng lên, làm toàn thân cô đều tỏa ra mùi dầu. Đến văn phòng, Diêu Mông ghé sát ngửi ngửi: “Hôm qua bạn bị thương ở đâu à?”
“Bầm tím một chút thôi.” Hứa Hủ trả lời.
Một lúc sau, Quý Bạch đút hai tay vào túi quần, thong thả đi vào văn phòng. Anh gật đầu chào hỏi mọi người rồi vào phòng làm việc của anh.
Nếu là cô gái khác, xảy ra vụ đụng chạm như ngày hôm qua, chắc chắn sẽ ngượng ngùng xấu hổ khi gặp Quý Bạch. Tuy nhiên, Hứa Hủ về phương diện này, dây thần kinh vốn bị đơ nên cô không hề có cảm giác, chỉ lịch sự chào hỏi Quý Bạch.
Thần kinh của Quý Bạch không có gì khác thường, nhưng anh hiểu rõ và biết cách khống chế bản thân. Anh hiểu việc anh lưu luyến xúc cảm mềm mại đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của một người đàn ông đè nén dục vọng quá lâu. Vì vậy đêm qua sau khi về nhà, anh lập tức tắm nước lạnh, mọi ảo tưởng tan biến hoàn toàn. Hôm nay nhìn thấy Hứa Hủ, anh cũng không nảy sinh suy nghĩ khác.
“Này, bạn có cảm thấy sau khi sếp trở về, không khí trong văn phòng hơi khang khác không?” Diêu Mông đưa mắt về văn phòng Quý Bạch, hỏi nhỏ.
Hứa Hủ gật đầu. Điều khác biệt là càng căng thẳng hơn. Mọi người nói nhỏ, nói nhanh hơn thường lệ.
Tuy nhiên, Hứa Hủ khá thích ứng với bầu không khí đó.
***
Bởi vì vụ án Dương Vũ có nhiều công việc sau đó, ngày hôm nay, cả Hứa Hủ và Diêu Mông đều vô cùng bận rộn. Đến buổi chiều, hồ sơ vụ án về cơ bản đã chỉnh lý xong xuôi. Hứa Hủ còn chưa kịp thở hắt ra, điện thoại trên bàn đổ chuông. Là Quý Bạch gọi: “Em vào đây!”
Hứa Hủ đi vào văn phòng của anh. Quý Bạch tựa người vào thành ghế phía sau, tay cầm tập tài liệu, đầu cũng không hề ngẩng lên: “Đóng cửa!”
Hứa Hủ đóng cửa, ngoan ngoãn đứng yên. Quý Bạch nhướng mắt nhìn cô: “Ngồi đi!”
Hứa Hủ ngồi xuống.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh đang ‘chiếu tướng’ cô, Hứa Hủ liền nhìn thẳng vào Quý Bạch. Gương mặt anh tuấn tú sạch sẽ, đôi mắt đen hơi nheo nheo, có ý vị đánh giá Hứa Hủ.
Hứa Hủ thích quan sát đôi mắt của người khác, bởi vì nơi ấy ít nhiều bộc lộ tâm trạng của người đó. Nhưng đôi mắt Quý Bạch bất cứ lúc nào cũng có vẻ biếng nhác và lãnh đạm, khiến người khác không thể nắm bắt.
“Em là cảnh sát đầu tiên bị tội phạm bắt làm con tin trong mười năm trở lại đây.” Quý Bạch nói: “Em định giải thích thế nào?” Thanh âm của anh trầm thấp và nghiêm nghị. Ánh mắt anh lúc này như phủ một lớp băng. Hứa Hủ nghe nói, trước đây anh đã từng khiến mấy nữ cảnh sát trong Cục bật khóc khi dạy bảo họ.
Nhưng Hứa Hủ không hề tỏ ra quẫn bách, cô trả lời: “Em thấy không cần giải thích.”
Không phải Hứa Hủ không có cảm giác xấu hổ, mà do trạng thái tâm lý của cô quá ôn hòa. Cô biết thể trạng luôn là điểm yếu của mình. Nhưng cô cho rằng, bất cứ người nào cũng yếu kém về một mặt nào đó. Một khi đã cố gắng hết sức, con người tại sao phải cảm thấy nhục nhã vì sở đoản của mình?
Quý Bạch không lên tiếng, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm. Hứa Hủ thản nhiên đối mắt anh. Một lúc sau, đáy mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Ý cười này khiến Hứa Hủ bất chợt cảm thấy một áp lực vô hình, phảng phất sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Quả nhiên, Quý Bạch ném tập tài liệu xuống bàn. Hứa Hủ liếc qua, phát hiện là sơ yếu lý lịch của cô. Cột thành tích thể lực bị Quý Bạch dùng bút đỏ khoanh tròn.
“Em đã đạt yêu cầu.” Hứa Hủ nhấn mạnh.
“Trong cả đội hình cảnh, em là người duy nhất ‘đạt yêu cầu’ về môn thể lực.” Quý Bạch nói lãnh đạm: “Những người khác đều là xuất sắc. Hơn nữa tôi vừa điều tra ra, tuy đạt yêu cầu nhưng em đứng đội sổ toàn khóa học.”
Lần này, gương mặt Hứa Hủ nóng ran. Dù sao đối với một sinh viên xuất sắc, cách nói cực đoan ‘đội sổ toàn khóa học’ vẫn khiến cô nhói đau trong lòng.
Quý Bạch nhìn cô chăm chú: “Trong ba tháng tới đây, thể trạng của em phải từ ‘đạt yêu cầu’ nâng đến mức ‘tốt’. Ba tháng này em không được ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ làm việc ở văn phòng. Tôi không cần một cấp dưới có thể bị bắt làm con tin bất cứ lúc nào, khiến cả đội bị liên lụy.”
***
Rời khỏi văn phòng của Quý Bạch, Hứa Hủ hơi ủ rũ. Bởi cô không thể xác định, liệu cô có hoàn thành mục tiêu Quý Bạch đề ra được không?
Kể từ giây phút đó, Hứa Hủ bị một áp lực ‘có khả năng không hoàn thành mục tiêu’ đè nặng lên người. Sau khi tan sở về nhà, cô lập tức mở máy vi tính, tìm kiếm tài liệu có liên quan, đề ra kế hoạch nâng cao thể lực. Kế hoạch này vô cùng hà khắc, cô phải tiến hành tập luyện căng thẳng, đồng thời cũng cần tăng khẩu phần.
Tối hôm đó, Hứa Tuyển gọi điện thoại, hỏi Hứa Hủ đã giải quyết xong vụ án hay chưa. Anh muốn giới thiệu một người đàn ông làm kỹ thuật IT cho cô. Hứa Hủ gật đầu đồng ý.
Hứa Tuyển nghe ra em gái có tâm trạng không vui. Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, anh cười đồng tình: “Cấp trên của em nói không sai, với thể trạng này của em mà đi bắt tội phạm, anh cũng không yên tâm.”
***
Đối với Hứa Hủ, tập luyện là một công việc gian khổ, do đó cô cảm thấy không nên bạc đãi bản thân. Sáu giờ sáng ngày hôm sau, cô ra khỏi nhà, mua một phần ăn sáng rất ngon lành rồi mới đi đến Cục Cảnh sát.
Bên cạnh Cục Cảnh sát có một sân tập luyện thuộc về trường cảnh sát. Lúc này trời chưa sáng hẳn, lớp sương mù mỏng bao phủ cả đường chạy bộ. Hứa Hủ đeo tai nghe nhạc, bắt đầu chạy chầm chậm như thường lệ.
Có vài người đàn ông trẻ tuổi tráng kiện và đàn ông trung niên chạy lướt qua người cô. Đa số bọn họ mặc áo may ô của cảnh sát. Hứa Hủ vừa chạy hai vòng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng: “Em là ốc sên à?” Hứa Hủ ngoảnh đầu, bắt gặp Quý Bạch mặc áo phông màu xám, quần thể thao màu đen đứng bên cạnh cô.
Anh rõ ràng đã chạy bộ từ lâu, ngực và lưng áo dính đầy mồ hôi, mái tóc ngắn ướt nhẹp. Gương mặt anh hơi ửng đỏ. Dưới ánh sáng ban mai, gương mặt anh tuấn và sạch sẽ của Quý Bạch hết sức nổi bật. Nhưng biểu cảm của anh lại rất nghiêm nghị, anh chau mày nhìn Hứa Hủ.
Bởi vì cách nhau rất gần, mùi mồ hôi và hơi thở nóng hổi của người đàn ông xộc vào mũi Hứa Hủ. Theo phản xạ có điều kiện, Hứa Hủ lùi về phía sau một bước. Cử chỉ này rơi vào mắt Quý Bạch giống như động vật nhỏ kinh sợ. Nam nữ khác biệt, anh không ép cô mà chỉ cất giọng lạnh lùng: “Chạy nhanh lên!”
Hứa Hủ vô cùng cực nhọc, dùng toàn bộ sức lực tăng tốc. Cô không phải sợ Quý Bạch, chỉ là cô nghe nói, Quý Bạch từng tống cổ mấy người anh không hài lòng khỏi đội cảnh sát hình sự, chưa bao giờ nương tay. Hứa Hủ muốn làm cảnh sát hình sự, cô tuyệt đối không để bản thân bị đuổi khỏi đội. Hơn nữa, cô cũng hiểu rõ, Quý Bạch đưa ra yêu cầu thể lực, thật ra cũng muốn tốt cho cô mà thôi.
Bởi vì sợ Quý Bạch chạy theo sau nên Hứa Hủ không dám thả lỏng bản thân. Đến khi chạy hơn nửa vòng sân, Hứa Hủ mới phát giác đằng sau không có tiếng bước chân. Cô ngoảnh đầu, sương mù đã tan đi ít nhiều, Quý Bạch không hề bám theo cô.
Hứa Hủ thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ. Dù sao thể lực cũng phải từ từ chứ không thể một bước có tiến bộ liền.
Ai ngờ vừa chạy thêm nửa vòng, Hứa Hủ liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở khu vực có dụng cụ tập luyện.
Lúc này, sương mù gần tan biến hết, tia nắng ban mai chiếu xuống bãi cỏ. Quý Bạch đứng quay lưng về phía Hứa Hủ, anh đang cầm một dụng cụ nào đó trông có vẻ rất nặng. Bóng lưng của anh tương đối cao lớn. Dưới lớp áo phông mỏng, đường nét cơ bắp chắc nịch từ từ lộ rõ. Khi anh buông dụng cụ, cơ bắp lại thu về, phần lưng lại biến thành cân đối thon gọn, tạo thành dáng vẻ ôn nhu dưới ánh mặt trời.
Từ trước đến nay, Hứa Hủ luôn có cảm giác Quý Bạch rất cao lớn, nhưng không vạm vỡ, ai ngờ anh lại có cơ bắp rắn chắc như vậy. Mặc dù chưa từng yêu đương bao giờ, Hứa Hủ vẫn biết thưởng thức vẻ đẹp bề ngoài. Trên thực tế, cô không thích những người đàn ông cơ bắp vạm vỡ, mà thích loại đàn ông thanh tú nho nhã hơn. Đứng ở góc độ thẩm mỹ của cô, Quý Bạch tương đối đẹp trai, nhưng việc anh có cơ bắp đầy mình, cho dù không lộ rõ, cũng vẫn khiến ngoại hình của anh bị mất điểm trong mắt cô.
Hứa Hủ đang thất thần, Quý Bạch dường như phát giác có ánh mắt ở sau lưng, anh đột nhiên quay đầu. Dưới ánh nắng buổi sớm, giọt mồ hôi chảy xuống gương mặt góc cạnh của anh, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, phảng phất lặng lẽ chất vấn: Tốc độ của em là kiểu gì thế?
Hứa Hủ tựa hồ bị chạm điện, cô lập tức tăng tốc chạy qua người anh.
***
Chạy bộ xong mới là bảy giờ rưỡi sáng, văn phòng không một bóng người. Hứa Hủ không thích mùi dầu mỡ ở căn tin trên đỉnh lầu. Cô đặt đồ ăn mua lúc sáng sớm vào phòng họp nhỏ, lấy một tờ báo để bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Cục Cảnh sát có chỗ tắm rửa dành riêng cho nhân viên. Hứa Hủ tắm sạch sẽ và quay về văn phòng đã là hai mươi phút sau đó. Vừa đẩy cửa phòng họp nhỏ, cô liền ngẩn người.
Quý Bạch đang ngồi ở vị trí cô vừa chọn, tay trái anh cầm tờ báo, tay phải đang bỏ miếng sủi cảo nhân tôm vào miệng. Hộp đồ ăn sáng trước mặt anh đã trống không.
Thấy Hứa Hủ đứng ở đó, Quý Bạch nhướng mắt nhìn cô: “Ngồi đi!”
Hứa Hủ vẫn chưa kịp bừng tỉnh, tại sao anh lại chén bữa sáng của cô?
Quý Bạch vẫn không rời mắt khỏi tờ báo, thanh âm trầm thấp của anh không nhanh không chậm: “Tôi ăn bữa sáng của em, là muốn cho em hay, làm một người cảnh sát hình sự, cần phải biết cách đối nhân xử thế. Công việc của người cảnh sát hình sự cần dựa vào quần chúng cung cấp manh mối. Một người cảnh sát chỉ hiểu chuyên ngành mà không hiểu nhân tình thế thái thì làm sao có thể nhận được sự ủng hộ của quần chúng?”
Hứa Hủ tiếp tục ngây người.
Quý Bạch vẫn cất giọng đều đều: “Tôi biết em chuẩn bị bữa sáng cho tôi, coi như em vẫn chưa đến nỗi quá bi đát. Có điều sau này em khỏi chuẩn bị, trong đội của tôi không cần mấy trò này.”
Bây giờ Hứa Hủ mới biết, Quý Bạch đã hiểu nhầm.
Thật ra cũng không thể trách Quý Bạch tự mình đa tình. Anh không thích mùi dầu mỡ ở nhà ăn của Cục. Mỗi ngày, sau khi tập thể dục buổi sáng xong, anh đều ăn chút đồ ở phòng họp nhỏ, tiện thể đọc báo chí. Nhiều năm qua, tất cả mọi người trong đội đều biết thói quen này của anh. Hơn nữa, anh nhất định ngồi ở vị trí đó, ánh sáng vừa vặn chiếu vào mà không quá nhức mắt.
Hôm nay, vừa bước vào phòng họp, anh liền nhìn thấy hộp đồ ăn và tờ báo xếp ngay ngắn ở vị trí của mình. Văn phòng chỉ có Hứa Hủ xuất hiện trước đó nên đồ ăn chắc chắn do cô chuẩn bị.
Trước kia cũng có một vài lần, các cô cảnh sát tự động đẩy cửa phòng họp, hỏi Quý Bạch có cần dùng bữa sáng không, nhưng anh đều từ chối. Bây giờ đối tượng là Hứa Hủ, anh không cho rằng cô có ý đồ khác. Anh chỉ nghĩ, cô bé mọt sách này biết lấy lòng cấp trên cũng là điều đáng quý. Anh không thể đả kích sự cố gắng của cô một cách thẳng thừng, thôi thì anh chấp nhận, tiện thể chỉ bảo cô cách đối nhân xử thế.
Hơn nữa, đồ ăn sáng cô mua là món sủi cảo nhân tôm mà anh thích nhất.
Đến khi Quý Bạch nói xong, anh liền thấy đôi mắt đen láy của Hứa Hủ nhìn anh chăm chú, cặp lông mày thanh tú chau lại: “Anh nhầm rồi, đây là đồ ăn sáng của em, không phải chuẩn bị cho anh.”
Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng trong giây lát.
Quý Bạch đặt tờ báo xuống bàn, nhìn Hứa Hủ chằm chằm mà không lên tiếng.
Lúc này, Hứa Hủ mới lờ mờ cảm thấy, lời nói của cô quá thẳng thắn. Cô đảo mắt qua mặt Quý Bạch, đắn đo một hai giây rồi quyết định thỏa hiệp: “Nếu anh thích, ngày mai em sẽ mang cho anh một phần.”
“Không cần!” Quý Bạch đứng dậy, hình bóng cao lớn như cây cổ thụ bao trùm người cô. Anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Nếu là như vậy, tôi không thể ăn không bữa sáng này. Ngày mai em hãy đến sớm hơn hôm nay một tiếng đồng hồ, tôi sẽ đích thân giám sát.”
Đến sớm một tiếng đồng hồ, có nghĩa là ra khỏi nhà lúc năm giờ sáng… Hứa Hủ còn ngây ra, Quý Bạch đã đi lướt qua người cô, rời khỏi phòng hội nghị.
Khi Hứa Hủ chạy lên căn tin, đồ ăn sáng đã bán hết. Cô đành phải ôm bụng đói quay về văn phòng.
Một lúc sau, đồng nghiệp lần lượt đi đến. Diêu Mông xách hai túi bánh bao nhỏ, nở nụ cười rạng rỡ từ cửa phòng: “Bánh bao vừa ra lò, rất nổi tiếng ở khu vực nhà em. Em mua thêm một túi, có ai ăn không ạ?”
Mọi người đều nói ăn rồi, Diêu Mông xách túi bánh bao đi tới cửa văn phòng của Quý Bạch: “Sếp đã ăn sáng chưa ạ?”
Quý Bạch đang đọc báo, tờ báo che khuất mặt anh, chỉ có giọng nói nhàn nhạt vọng ra: “Tôi ăn rồi.”
Diêu Mông thè lưỡi, cầm túi đồ ăn về chỗ ngồi. Cô bắt gặp đôi mắt đen láy của Hứa Hủ đang nhìn chằm chằm vào túi bánh bao trên tay cô. Sau đó, Hứa Hủ mở miệng, thanh âm có vẻ ủ rũ: “Có thể cho mình một túi không?”
Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét