Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Truyện ngắn: YÊU NGƯỜI BẰNG TUỔI

0

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn hay: "Yêu người bằng tuổi". Chúc các bạn một ngày cá tháng tư nhiều niềm vui!
Trời mưa.

Mưa như chưa bao giờ được mưa.

Người ta bảo, khi trời mưa có nghĩa là ông trời đang khóc.

Nếu thật sự là như thế thế, em nguyền rủa thứ gì đã làm cho ông trời khóc dã man tàn bạo như vậy. Mưa từ sáng đến tối, cứ nhỏ lại to. Chẳng ra làm sao cả.

Ngoài trời mưa như trút nước, lại còn có sấm. Mấy đứa con gái trong lớp học thêm, thỉnh thoảng có tiếng sấm lại hét toáng lên, túm lấy nhau "Tớ sợ lắm!". Thầy giáo thì đang gào rát cổ họng nói thi với mưa để truyền tải nốt bài giảng, vì ngày mai là thi rồi. 1 số đứa chăm học thì căng lỗ tai ra mà nghe, 1 số đứa thì bận "sợ hãi" hoặc bận "giả vờ sợ hãi" bám chặt lấy bọn con trai.

Em chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài mặt thì có vẻ bình thản, nhưng thật ra đang sốt ruột muốn chết đi được. Sắp tan học rồi, không biết giờ này anh đến chưa. Vừa muốn anh đến, lại vừa không muốn. Mưa như thế này, mà đang còn đang bị ốm, nhỡ nặng hơn thì sao. Em thò tay vào ngăn bàn nhắn tin cho anh.

"Ck ơi, đang ở đâu thế?"

Anh rep nhanh lắm, hình như đang cầm điện thoại.

"Anh đang ở nhà".

Ở nhà, chẳng phải hôm nay anh bảo có chết cũng đến đón em sao? Điện thoại trong ngăn bàn lại rung.

"Hôm nay chắc là không đến được. Mưa quá, anh đang ốm. Xin lỗi vợ yêu nhé:*".

Vừa mới lo anh bị ốm, bây giờ chỉ muốn anh chết luôn ở nhà với cái máy tính chết tiệt ấy. Giận anh luôn. Em nhắn lại cho anh 1 cái tin thờ ơ.

"Ờ, tí về với bạn cũng được."

Nhét điện thoại vào cặp, em bực mình chép bài.

Rầm!!!
Truyện ngắn: YÊU NGƯỜI BẰNG TUỔI

Sấm đánh vang rền, cái loa mồm của mấy đứa con gái chắc cũng ngang với sấm. Em - giận cá chém thớt là biệt tài.

"Hét cái gì mà hét, có cái đéo gì đâu mà sợ. Bọn mày đỏng đảnh nó vừa thôi, có phải chưa nghe thấy sấm bao giờ đâu mà gào ầm ĩ lên như thế?"

Bọn nó tròn mắt lên nhìn em. Phượng Bảy chép miệng, nghịch nghịch lọn tóc.

"Chúng mày kệ nó, chắc lại cãi nhau với thằng Thảo đấy."

Em nhăn mặt, nhìn không nói nữa. Em với nó mà cãi nhau, chắc chắn có đứa sứt đầu mẻ trán. Nhưng chẳng hiểu sao 2 đứa ngang như cua này vẫn chơi với nhau được, chơi thân là đằng khác.

Cái Xu huých nhẹ vào tay em.

"Chị lại cãi nhau à?"

"Không."

"Chém gió, nhìn cái mặt là biết ngay."

"Lắm chuyện, học đê."

Em giả vờ chăm chú học, thực ra đầu óc toàn tưởng tượng đến cảnh anh ngồi nhà chăn ấm đệm êm, chuyển từ trạng thái "giận người chém người" sang "giận người chém giấy". Chỉ tội mỗi quyển vở, lại thêm mấy lỗ thủng nữa.

Sau 1 hồi dặn dò nhắc nhở, cuối cùng thầy giáo cũng "thả" học sinh về nhà bằng câu nói muôn thủa.

"Chúc các bạn 1 buổi tối ngủ ngon và hẹn gặp lại vào thứ 5 tuần sau. Tạm biệt!"

Rắc rối. Em xách cặp đứng dậy, hôm nay lại phải đi nhờ. Nhưng số đen, đứa nào cũng có cặp đi về. Em vác cái ô đen sì của anh ra cổng, trong lòng không ngừng chửi rủa cái đồ vô tâm như anh. Cứ nghĩ đến cái cảnh anh đang ngồi nhà, trùm chăn bắn Gunny mà tủi thân kinh khủng.

Đang lủi thủi vác cái ô to đùng đi trên vỉa hè, có tiếng còi xe bên cạnh kèm theo cái giọng bắt chước mấy ông xe ôm tếu kinh khủng của anh.

"Xe ôm không em ơi?"

Em ngẩng đầu, nhìn cái mặt toe toét của anh chỉ muốn vặn cổ anh 180 độ để không phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét ấy nữa.

"Ôm có mất tiền không?"

"Không, ôm chỉ mất "ôm" thôi".

Anh lại nhăn răng cười. Em lườm anh 1 cái rồi cụp ô, hậm hực trèo lên xe. Anh vẫn đứng im không chịu nổ máy.

"Sao không đi?"

"Em không che làm sao anh đi được. Sắp ướt hết cả người rồi."

"Lắm chuyện!"

Em vòng tay qua bụng anh che ô. Anh nổ máy.

"Vợ ơi..."

Cái giọng ngọt xớt nghe thấy ghét.

"Gì?"

"Giận anh à?"

"Không."

"Sao lạnh lùng thế?"

"Đang bực mình."

"Thế mà em bảo không giận."

"Vì tưởng bị 1 thằng tâm thần bỏ bom nên mới thế."

Em cười cười.

"Ơ, thằng nào bị tâm thần ý nhỉ."

Anh giả vờ ngơ ngác, nói mình mà cứ như nói người khác.

"Vì nó bảo không đến nhưng cuối cùng lại mò đến. Không tâm thần thì là gì?"

"Không phải tâm thần. Tại nó thương vợ nó quá, không nỡ để vợ nó đi bộ về nên mới phải mò đến chứ sao. Em không hiểu tình yêu cao cả của nó à?"

"Xì, vâng, cao và rất xa."

Em xì 1 tiếng. Đồ lẻo mép.

"Thế giờ hết giận chưa?"

"Chưa."

"Làm gì mới hết giận?"

"Im đi, đừng nói nữa thì hết giận."

Thật ra em chẳng giận tí nào, vui là đằng khác. Vì anh vẫn đến đón em. Nhưng em vẫn cố tình làm khó anh. Ai bảo tự dưng kiếm chuyện.

"Thế thì em ôm chặt anh vào rồi anh không nói nữa."

"Này, ai là người ra điều kiện đấy?"

"Em mà, nhưng ôm đi, anh lạnh lắm."

"Không."

"Không ôm anh lảm nhảm tiếp đấy."

Em chào thua. Cái gì chứ cái trò võ mồm này thì anh là số 1. Em đành ngồi sát vào, ôm chặt hơn.

"Đấy, ngoan thế cơ mà. Vợ anh có khác."

"Muốn ăn đòn à, có im đi không?" - Em dọa.

"Rồi rồi, anh im."

Em im lặng, tựa cằm vào vai anh. Anh khẽ ngâm nga 1 đoạn trong bài Until You của Shayne Ward. Em không biết hát, toàn nghe anh hát nên thuộc đúng 1 câu.

"Baby, nobody, nobody, until you~".

Trời vẫn mưa không thương tiếc, em bỗng dưng ghét ông trời, sao mà khóc nhiều thế. Cái áo khoác anh mặc ướt nhẹp, em hạ thấp ô xuống, anh lại nâng lên.

"Giơ cao lên vợ, không 2 đứa cắm răng vào đường bây giờ."

"Mưa to, ướt hết áo rồi kìa."

"Không sao, đằng nào anh cũng chưa tắm."

"Đồ ở bẩn!"

Em mắng yêu, anh lại bắt đầu hát.

"It feels like nobody ever knew me until you knew me.

Feels like nobody ever loved me until you loved me.

Feels like nobody ever touched me until you touched me.

Baby, nobody, nobody, until you."

Thương anh lắm, em cố gắng che ô cẩn thận, hạn chế tối đa nước vào người anh. Tay mỏi nhừ, nhưng sợ anh cảm thêm nên em vẫn cố. Tự nhiên ghét trời mưa thế không biết.

Về đến nhà, em xuống xe, chạy vào nhà lấy áo mưa cho anh. Người đâu ra mà hâm thế không biết, đang ốm mà vác xe đi xe máy. Anh mặc áo mưa xong, ngoắc ngoắc ngoán tay gọi em. Em lại gần, anh lại kiss trộm. Nhớ hồi mới yêu nhau, bị anh kiss trộm là mặt đỏ như quả gấc. Lâu lâu cũng quen rồi, không thèm đỏ mặt, hôm nào hứng là túm anh kiss lại nữa. Nhưng hôm nay nhìn anh như con vịt trong cái áo mưa vàng chóe nên "tạm tha". Anh cười toe.

"Về nhá!"

"Ờ về đi"

"Tối không được mơ về anh nhá!"

"Ờ biết rồi."

"Ngủ ngon nhá!".

"Có biến ngay không thì bảo!"

"Rồi rồi anh biến đây, vợ yêu vào đi nhé!"

Em nhìn theo cái "con vịt vàng chóe" khuất sau ngã rẽ, tủm tỉm cười. Tất nhiên, em sẽ không mơ về anh đâu. Vì cái triết lì ngược đời của anh, nếu em mơ về anh thì cả đêm ấy anh sẽ mất ngủ vì nhớ em. Đúng là ngược đời.

+++

Tính ra, em với anh yêu nhau được 2 năm rồi nhỉ. Thiếu 8 tháng nữa là tròn 2 năm =)). Có người yêu bằng tuổi, thú vị thật. Em "quen" anh từ cái hồi mà 2 đứa còn lóc cóc đạp xe 3 bánh, cho đến khi lên cấp II, anh vi vu xe điện còn em - chúa lười - đi bộ cho "thân thiện với môi trường". Rồi lên cấp 3, anh lượn lờ khắp nơi với cái xe mang biển HB, còn em thì vẫn trung thủy với đi bộ.

Lớp 10, đứa nào cũng ngơ ngơ không biết gì. Đầu năm mới vào lớp, ai cũng tưởng em với anh là người yêu, đi đâu cũng dính lấy nhau. Rồi anh cũng dần chơi thân với bọn con trai, chẳng biết bọn nó đầu độc anh cái gì về "màn tỏ tình lãng mạn" mà vào 1 cái ngày lạnh chết cha chết mẹ, anh lôi em lên Sa Pa để . . . tỏ tình cho lãng mạn. Cái kiểu tỏ tình của anh, đúng là có 1-0-2. Đi hơn 30 cây số, rồi hì hục leo Hàm Rồng để nhận được câu tỏ tình siêu vớ vẩn của anh.

"Mày có muốn lúc nào cũng có người đưa đi đón về không?"

Em thở không ra hơi, ngồi phịch xuống đất, dựa vào lan can trên Sân Mây.

"Có chứ sao không."

"Thế mày yêu tao đi, rồi tao đưa đi đón về."

Em tu ừng ực chai C2, mệt gần chết, yêu đương cái gì.

"Ờ tao yêu mày lắm."

"Con điên kia, tao nói nghiêm túc đấy!"

Mắt anh bỗng "nghiêm trọng". Em hơi ngạc nhiên nhìn anh, rồi bật cười, vỗ vai anh.

"Thằng dở hơi này, có ai tỏ tình mà xưng "mày" "tao" không? Thôi đéo đùa nữa, tao mệt lắm rồi. Tự nhiên lôi tao lên đây, mệt chết đi được."

"Mày điên à? Tao nói tao yêu mày. Đấy, tao tỏ tình đấy. À không, anh yêu em."

Anh tự dưng gào toáng lên, mấy khách du lịch quanh đấy cũng quay ra nhìn, có người còn tủm tỉm cười nhìn em. Xấu hổ, em kéo tay áo anh, thấp giọng.

"Rồi rồi, nói bé thôi, người ta nhìn."

Anh ngồi xổm xuống nhìn anh, cái mặt te tởn thường ngày biến đâu mất, trông anh nghiêm túc thấy lạ.

"Thế có đồng ý không?"

"Thật hay đùa thế?"

"Thật!" - Anh trả lời chắc nịch.

"Cho thời gian suy nghĩ, trả lời sau." - Em kiếm cớ thoái thác.

"Nói luôn, không phải đánh bàn lùi."

Âm mưu của em, lúc nào cũng bị anh lật tẩy, còn chưa biết trả lời thế nào, anh đã bồi thêm 1 câu vô cùng bá đạo.

"Không đồng ý thì đi bộ về nhà nhé!"

Em tròn mắt nhìn anh, trong đầu không ngừng thắc mắc "Thằng cha này hôm nay đầu óc có vẫn đề à?".

"Có đồng ý không?"

Anh dí sát mặt vào, em giật mình lùi ra xa.

"Đang nghĩ."

"Nghĩ ngợi gì, gật hoặc lắc thôi."

"Từ từ mới nghĩ được chứ!"

Em mếu máo nhìn anh. Em đang nghĩ thật mà. Em sợ cho đi, sợ trao tình cảm mà không được đáp lại, vì thế, em chưa bao giờ đụng đến chuyện yêu đương. Nhưng giờ, anh - thằng bạn thân từ bé - tỏ tình với em, em vừa muốn đồng ý, lại vừa muốn từ chối.

"Đếm từ 1 đến 3, không có đáp án thì có đồng ý cũng đi bộ về nhé!"

Em im re. Ai chứ anh đã nói thì hoàn toàn có thể.

"1"

"2"

"2 rưỡi"

"2 phẩy 6"

"2 phẩy 7"

Anh nhìn em dò xét. Nghĩ lại thấy buồn cười, nếu lúc ấy anh đếm hẳn "1,2,3" chắc bây giờ em với anh vẫn mày tao bốp chát.

"2 phẩy 8"

"2 phẩy 85 . . . đéo nói nữa, không đồng ý thì thôi! Đi về."

Anh đứng bật dậy, chẳng hiểu sao lúc ấy phản xạ đầu tiên của em là túm tay anh kéo lại rồi gật đầu lia lịa. Em cũng muốn thử, yêu - là như thế nào.

Anh cười toe toét, ngồi thụp xuống.

"Đồng ý rồi nhá, yêu thật đấy!"

"Ừ ừ, cho tao về được chưa."

Cái mặt đang toe toét, tự nhiên trợn tròn mắt với em.

"Tao với anh, gọi bằng anh."

"Điên à, bằng tuổi mà bắt gọi bằng anh."

"Muốn cuốc bộ về à?"

"Không."

"Thế thì gọi bằng anh."

"Không."

"Chán sống à?"

"Không."

Anh bực mình, nhăn mặt.

"Mày bị ngộ từ "Không" à?"

Nhìn anh cáu, em bỗng bật cười.

"Ừ."

Anh lầm bầm cái gì đó rồi lấy máy ảnh ra, ngồi sán vào em.

"Làm gì thế?"

"Chụp ảnh kỉ niệm."

"Kỉ niệm cái gì?"

"Kỉ niệm ngày yêu nhau: 27 tháng 11 năm 2010."

"Không chụp, đang bơ phờ."

Anh mặc kệ, vẫn sán vào. Môi anh chạm vào má em, tự nhien nóng ran mặt. Em mệt không thèm chấp, quay mặt nhìn ra chỗ khác.

Tách.

Tiếng máy ảnh, em quay đầu lại, anh đang xem ảnh, cái mặt gian không chịu được.

"Người yêu ơi, lấy ảnh này làm ảnh cưới của vợ chồng mình nhé!"

Em giật lấy máy ảnh, há hốc ồm. Anh thì đẹp rồi, không phải nói. Còn em thì : tóc tai bù xù, mặt mũi trắng bệch vì lạnh, người như con gấu nhồi bông.... Tóm lại, trông em cực kì tàn tạ. Đang định bấm nút xóa anh đã giật lại.

"Không được xóa, ảnh cưới mà!"

"Cưới xin cái gì, xóa đi. Trông như con ngộ."

Anh đứng dậy, giơ cao máy ảnh.

"Không được, ảnh đầu tiên kiss nhau đấy."

"Kiss nhau hồi nào, chạm má thôi, xóa đi chụp cái khác."

Anh cười gian.

"Chụp cái khác nhé!"

Nói xong đã chạy biến đến chỗ 1 ông Tây gần đấy. Em siêu ngu Tiếng Anh, còn anh thì siêu giỏi. Anh liến thoắng cái gì đó với ông Tây, ông Tây cười cười "Ok!".

Anh chạy lại khoác vai em.

"Chụp thôi."

"Bây giờ à?"

"Ừ."

Đành thế, em cào cào lại tóc, nhìn vào ống kính.

"1, 2, 3!"

Tách!

Đơ. Cứng đơ.

Lần đầu tiên trong 16 năm trời vật lộn mới biết thế nào là kiss. Nụ hôn đầu tiên của em ở 1 nơi vô cùng lãng mạn mà biết bao cô gái mơ ước. Nhưng ngại sắp chết, chỉ muốn tìm 1 cái lỗ để chui xuống đất. Bức ảnh thứ 2 từ khi chúng ta bắt đầu yêu nhau, chỉ thấy mỗi cái đầu "đầy tóc" của anh và cái mắt "tròn không thể tròn hơn nữa" của em.

Lúc về, vào zing thấy có mấy thông báo "Henry đã tag bạn vào 1 ảnh". Em click vào xem, suýt thì ngã ngửa. Vội vàng vơ lấy cái điện thoại, tra tấn bàn phím bằng số điện thoại của anh.

"Gì thế người yêu? Mới xa anh 1 tí đã nhớ rồi à?"

"Thằng kia, mày chán sống rồi à? Tháo hết ảnh trên zing xuống!"

"Ơ anh đang tắm chẳng nghe thấy gì, thôi nhá!"

Anh cúp máy nhanh chóng. Em gọi lại, trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng đầm ấm và thân thiện : "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Em ném cái điện thoại xuống giường, hậm hực quay ra nhìn màn hình. Bỏ qua cái comment trêu chọc của bạn bè, em nhìn chằm chằm vào mấy bức ảnh, bất giác nở nụ cười. Down hết chỗ ảnh về, em tắt máy rồi trèo lên giường. Thật ra, đêm ấy em không nggủ được

.
Truyện ngắn: YÊU NGƯỜI BẰNG TUỔI

+++

Lần đầu tiên cãi nhau, vì 1 cái lí do hết sức vớ vẩn.

Hôm ấy em được nghỉ học, mấy đứa bạn trong lớp học thêm rủ nhau đi chơi. Anh nhắn tin rủ đi đánh lẻ, em không đi. 2 đứa nói qua nói lại, tự nhiên anh im re. Em thắc mắc, không biết anh đang nghĩ gì, chị gái gọi điện.

"Mày về nhanh lên, thằng Thảo nó nhắn tin cho mẹ bảo mày bỏ học đi chơi kìa."

Em nổi xung, gọi điện cho anh.

Lần đầu tiên cãi nhau, vì 1 cái lí do cực cực cực kì trẻ con. Lúc ấy em giận lắm. Anh cũng giận. Anh quát.

"Đéo về thì thôi, đéo yêu đương gì nữa."

"Ờ, tao đéo thèm."

"Biến mẹ mày đi!"

"Sao mày không biến mà tao phải biến? Mày bố đời với ai thế?"

Em dập máy. Anh gọi lại, em tháo pin luôn. Cho anh thử cảm giác "Thuê bao quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau" là như thế nào.

Thế là chia tay. Nhưng chẳng được bao lâu, sáng hôm sau anh lại mò đến đón em. Em làm mặt lạnh với anh, anh cười cười.

"Vợ ơi, lên xe đi học."

"Hôm qua đứa nào bảo đéo yêu đương gì nữa cơ mà."

"Ơ thằng nào bảo ấy nhể?"

Em ghét cái kiểu làm như không có chuyện gì của anh.

"Thằng nào thằng ấy tự hiểu."

"Thôi mà vợ, anh xin lỗi mà."

Em mặc kệ anh hạ mình xin lỗi, "hiên ngang" đi xe ôm đi học. Anh kè kè đi đằng sau, em bảo ông xe ôm.

"Bác ơi, có thằng nào cứ đi sau mình ấy ạ."

Ông xe ôm ngoái lại, nhìn anh quát.

"Thằng kia, đi thì đi nhanh lên, bám đít tao làm gì?"

Anh trợn tròn mắt nhìn, nhưng không nói gì, vẫn kè kè đi sau. Ông xe ôm bực mình phóng nhanh, anh đuổi theo. Cuối cùng cũng đến cổng trường, em xuống xe định trả tiền, anh đã đưa tiền luôn. Ông xe ôm lườm lườm anh, rồi cũng đi. Em bật cười, mặt anh ngắn tũn.

"Tự nhiên bị ăn chửi."

"Cho chết!"

Anh lại toét mồm.

"Vợ ơi, hết giận nhá!"

Em vẫn cười, đi thẳng vào trường.

Thế là chúng mình làm lành. Giận nhau, cãi nhau, đòi chia tay như cơm bữa. Hiện tại, "kỉ lục" chia tay của bọn mình đã "chạm mức" 1 tuần =)).

+++

Có người yêu bằng tuổi, nhiều cái thích.

Ví dụ : Đi học cùng nhau, ăn sáng cùng nhau, làm bài tập hộ nhau, chép phạt hộ nhau, . . .

Cãi nhau nhiều, nhưng làm lành nhanh thôi.

Em với anh, thỉnh thoảng lại mày tao bốp chát. Phải nói là : Anh trẻ con kinh khủng.

Đâu cần phải yêu người hơn tuổi, em thích có người yêu bằng tuổi hơn.

Lớn rồi, còn 1 năm nữa thôi là thi đại học. Anh nói sẽ thi Ngoại Thương, còn em, em vẫn chưa định hướng được. Nhưng mình còn trẻ, còn nhiều thời gian cho nhau mà, lo xa làm gì cho mệt. Phải không?
ST

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

TRUYỆN NGẮN: TÌNH YÊU KHÔNG NHÌN THẤY

0

Blog truyện - BlogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sưu tầm với tựa đề: "Tình yêu không nhìn thấy". Chúc các bạn một tuần mới đầy niềm vui!

Tại một quán bún phở bình dân dành cho những người lao động nghèo nằm khuất sâu trong ngõ nhỏ, mỗi ngày vào buổi trưa, luôn có một đôi vợ chồng đứng tuổi đến ăn bữa trưa.

Người vợ bị mù. Còn người chồng, cũng chỉ còn một bên mắt là còn nhìn thấy.

Họ là một cặp vợ chồng tàn tật, mưu sinh qua ngày bằng nghề kéo nhị hát rong trên đường phố.

Mỗi lần đến ăn trưa, sau khi dìu vợ ngồi xuống ghế, người chồng luôn hướng về phía chủ quán và gọi lớn: "Hai suất bún, bát to!" .

Sau đó ông quay người lại, tháo cây nhị đeo bên hông ra, cẩn thận dựng sát vào tường, rồi cúi xuống nói với vợ: “Mình chờ một chút nhé, tôi đi lấy đũa!”.

Nói xong, người chồng bước nhanh vào phía trong lấy đũa và giấy ăn, tiện thể trả tiền luôn cho chủ quán, đồng thời nói với chủ quán mấy điều gì đó nghe không thật rõ lắm.

Người chồng trở về bàn và ngồi xuống. Một lát sau, hai bát bún được mang lên, và cứ thế cả hai bắt đầu dùng bữa.

Một ngày sau đó.

Hai vợ chồng lại đến ăn bữa trưa.

Người chồng vẫn như thường lệ, dìu người vợ ngồi vào chỗ, hướng về phía chủ quán và gọi lớn: "Hai suất bún, bát to!". Đồng thời, tháo cây nhị đeo bên hông ra, cẩn thận dựng sát vào tường, đi lấy đũa, trả tiền, nói với chủ quán mấy câu gì đó nghe không thật rõ, sau đó quay về bàn, ngồi xuống và chờ đợi.

Một lát sau, hai bát bún được mang lên. Người chồng cho thêm gia vị, giúp vợ trộn đều, sau đó đưa bát bún về phía tay vợ, cầm đôi đũa đặt vào bàn tay còn lại của vợ và nói:

- Mình đói rồi đúng không, ăn nhanh lên, kẻo nguội mất sẽ mất ngon.

Sau đó, người chồng cũng cho gia vị vào trộn đều bát bát bún của mình và ăn từng miếng lớn.

Người vợ hỏi:

- Mình ăn thế có đủ không? Mình là đàn ông, phải ăn nhiều hơn. Để tôi gắp sang một ít!

Người chồng vội nói:

- Không cần, không cần! Tôi ăn hết một bát to bự thế này đã no lắm rồi. Mình cố gắng ăn nhiều vào, để còn có sức cho buổi chiều...

Lúc này, ngay ở bàn ăn bên cạnh, có một cậu bé từ đầu đến giờ cứ chăm chú nhìn cặp vợ chồng.

Cứ như thể hai vợ chồng đang có điều gì đó lạ lùng lắm.

Thế rồi, ngay lập tức như không kìm nổi sự ngạc nhiên, cậu bé liền chạy sang bàn của hai vợ chồng và nói:

- Ông ơi, bát phở của ông như thế này là không đúng! Ông gọi hai bát lớn đúng không? Nhưng bát này của ông là bát bé cơ mà. Rõ là người ta đã nhầm lẫn, ông nhanh mang đổi sang bát to đi!

Người vợ tỏ vẻ ngạc nhiên không kém:

- Mình vừa rồi bảo bát của mình cũng là bát to cơ mà?

Người chồng vỗ vỗ nhẹ vào tay người vợ, trấn an nói:

- Đúng thế, của tôi là bát to đấy thôi. Người ta nói không phải là nói tôi đâu!

Cậu bé lại đứng lên phân bua:

- Không phải! Ông ơi, cháu là cháu đang nói ông đấy. Ông ăn bát này không phải là bát to, mà là bát nhỏ. Bát nhỏ thì ít tiền hơn. Ông nhanh nhanh nói rõ với chủ quán đi.

Thế là cả quán ăn đều quay sang nhìn hai vợ chồng. Tất cả đều tỏ ra rất hiếu kỳ, vì rõ ràng trước mặt người vợ là bát bún to, trước mặt người chồng là bát bún nhỏ.

Còn cậu bé, cậu liền chạy một mạch về phía người phục vụ và thanh minh:

- Cô ơi, cô làm sai rồi. Ông ở bàn kia gọi hai bát to, cô lại mang lên một bát to và một bát nhỏ. Cô nhanh đổi lại cho người ta đi!

Người chủ quán ăn nghe xong, liền nói:

- Không sai đâu cháu ạ. Mỗi lần ông ấy đến quầy trả tiền đều bảo cô đổi ngay sang một bát nhỏ.

Người chồng bỗng trở nên lúng túng. Ông không biết phải phân minh như thế nào. Người vợ đưa tay ra và rất nhanh, đã tìm thấy bát của người chồng. Rõ ràng là bát nhỏ.

Đôi mắt người vợ bỗng chốc đã ầng ậng nước. Những giọt nước mắt như chực trào ra:

- Mình dối tôi! Mình vẫn cứ thế, luôn luôn dối tôi!

Người chồng trở nên lúng túng thực sự:

- Là thế này, không, tôi không đói, thực sự là không đói! Mình đừng như thế, mọi người nhìn vào, sẽ chẳng ra làm sao cả!

Nói xong, ông đứng vội lên, vụng về lấy tay áo thấm khô những giọt nước mắt đang lăn tròn trên khóe mắt người vợ.

Người chồng lại cần mẫn lặng lẽ dìu người vợ rời khỏi quán…

Hai chiếc bóng tròn xoe giữa trưa nắng hè.

Hai chiếc bóng cứ chầm chậm lăn tròn bên nhau trên những con đường có vỉa hè lát bằng đá cẩm thạch rất rất là tráng lệ, rất rất là tinh tươm của thành phố...
Sưu tầm

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Truyện ngắn: Chị ơi...Anh yêu em!

0

Blog truyện - blogTM giới thiệu đến các bạn truyện ngắn sưu tầm rất hay: "Chị ơi...anh yêu em". Chúc các bạn một ngày mới vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Các bạn đừng nhầm với truyện ngắn của Cusiu nhé :P

Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật.
Ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói phải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn thì nó mới qua được vận hạn.
Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương vòng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mối nhân duyên cho anh.
Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy sào ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo, mùa đông, cha chị vì muốn kiếm thêm ít đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá vỡ dập lưng, tiêu hết cả gia sản, bán sạch cả lương thực, bệnh không khỏi.
Hằng ngày cha chị chỉ có thể nằm trên giường, muốn chết mà chẳng chết cho. Hai đứa em trai còn chưa đủ tuổi lớn. Nỗi khổ sở của gia đình, nỗi ai oán của mẹ, làm những năm thời con gái của chị mang một gánh nặng tâm tư.

Vì thế bà mối đến, réo rắt: “Gả cô nhà đi, tiền thì để dưỡng bệnh cho cha, còn đỡ đần được tiền tiêu trong nhà”.
Mẹ chị lắc đầu, nào có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa? Nhưng chị xin: “Mẹ, cho con đi nhé, chỗ tiền ấy có lẽ chữa khỏi cho cha!”.
Tiếng kèn đón dâu thổi váng đầu ngõ trước ngôi nhà nhỏ của chị. Bố chị nằm trên giường tự đấm ngực mình; Con gái phải đem đổi tuổi thanh xuân, chấp nhận lấy một người chả xứng với mình chỉ vì cứu tôi và cứu gia đình này thôi ư!
Mẹ chị chảy nước mắt, tự tay mình cài lên tóc con gái cây trâm gài. Chị mặc áo đỏ đi giày thêu cúi lạy cha mình , tự buông tấm khăn đỏ che đầu mình, nước mắt lúc đó mới chảy ra, trộn phấn má hồng.
Từ đó, số phận cuộc đời chị và hôn nhân giao cả về tay một đứa con nít vô tri.
*
Bà mẹ chồng trẻ tuổi không phải là người khắt khe khó tính, bố chồng ở xa cũng chẳng cần chị tam khấu cửu bái, lạy chào dạ vâng. Anh vâng lời mẹ gọi chị là chị gái.
Hằng ngày, chị ngoài việc giúp mẹ chồng chăm ruộng rau và làm xong việc nhà, thì cắt thuốc cho chồng, sắc thuốc, may áo cho chồng, giặt giũ, cho chồng chơi, cho chồng ngủ, có lúc, anh ho suốt đêm, sốt cao, chị thức cả đêm chườm khăn hạ sốt, cho anh uống nước, uống thuốc.
Trong tim chị, chị coi anh như một đứa em trai.
Hàng xóm láng giềng gặp chị, chị thường cúi đầu lặng lẽ, không nói, vội vã đi qua. Không biết là ứng với quẻ xăm của Phật, hay nhờ chính sức mình mà anh vượt qua được bệnh tật, dưới sự chăm chút của chị, anh lần lượt chiến thắng mọi cơn bệnh tật lớn nhỏ: Ho gà, viêm màng não, lở loét v.v…
Dần dà, những tình cảm anh dành cho chị vượt quá tình cảm dành cho mẹ mình. Giữa những kẽ hở lúc bận rộn, hoặc khi anh đã ngủ say, chị thường khóc nước mắt nóng rồi thờ thẫn tự hỏi mình: “Đây là hôn nhân của mình ư, đây là chồng của mình ư?”.
Đến tuổi đi học, chị may cho anh một chiếc túi xách, dắt tay anh đến lớp. Những đứa trẻ trong và ngoài thôn thường vây lấy chị hát to: “Cô con dâu, cô con dâu, làm cái gì? Tắt đèn, thổi nến, lên giường…”
Chị không biết trong lòng mình là nỗi đau hay nỗi buồn, cúi gằm xuống, mặt đỏ lên rồi trắng bệch, trắng rồi đỏ. Một buổi tối, anh nằm trong chăn nói:
“Chị ơi, em yêu chị!”.
Chị lại là vợ. Vợ lại là chị. Chị nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của anh, im lặng. Lần đầu tiên chị cười đau khổ.
*
Cha anh ở ngoài buôn bán nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ vài ngày mà thua sạch bách bao gia sản tích cóp khổ sở lâu nay.
Sau khi bố mẹ chồng chửi bới cãi vã ầm trời, bố chồng chị dứt áo bỏ nhà ra đi, từ đó không ai gặp lại ông nữa, nghe người ta nói khi đó ông bị lính bắt đi làm phu. Lúc đó trên người mẹ chồng chị còn vài thứ trang sức, cầm đi đổi lấy vài đồng tiền.
Mẹ chồng và chị bàn nhau mua lấy ba mẫu đất. Không thể mượn người làm nữa rồi, mẹ chồng con dâu xoay ra xắn ống quần lên lội ruộng, ngày còn ở nhà chị từ nhỏ đã giúp cha mẹ làm ruộng, khổ sở gì chị cũng đã nếm trải qua. Chỉ khổ cho bà mẹ chồng chị xưa nay chưa từng phải trồng lúa bao giờ.
Một nhà vốn giàu có bỗng chốc hóa bần cùng, đàn ông bỏ đi không tăm tích, bà mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm việc làm ruộng nặng nhọc, làm bà kiệt quệ, ốm rồi không dậy nổi. Trước lúc lâm chung, bà kéo tay chị, gần như van vỉ nói:
“Nó hãy còn nhỏ dại, xin cô chăm sóc nó, nếu cô muốn ra đi, xin hãy đợi lúc nó trưởng thành”.
Chị nắm chặt tay anh. Từ đó, số mệnh của anh lại bị chị dắt đi.
Chị là người phụ nữ trọng tình nghĩa, chưa từng hứa gì, nhưng chị vẫn cùng anh như cũ. Từ đó về sau, ngay cả chính chị cũng không nhận ra mình rốt cuộc là vợ, là chị hay là mẹ của anh?
Chị quần quật không ngày không đêm, làm việc để anh tiếp tục đi học. Cuộc sống của họ trôi qua khổ nhọc nhưng bình lặng giữa tình chị em sâu nặng, tình yêu bao la như tình mẫu tử bền chặt.
Khi anh tốt nghiệp trung học thi đỗ vào một trường Đại học Sư phạm, chị thay anh thu xếp hành lý, lại một lần nữa đưa anh tới trường.
Chị nhìn cậu con trai trẻ măng vừa qua tuổi dậy thì, do chính tay mình nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, chị chỉ dặn anh hãy cố mà học hành, ngoài ra chị không nói thêm điều gì nữa.
Nhưng anh vẫn nói: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”.
Tim chị đập nhẹ một nhịp, nhưng mặt vẫn bình thường, có điều khóe miệng ẩn một nụ cười hân hoan rất nhẹ mà người khác khó nhìn thấy. Khóe cười ấy không phải vì câu nói của anh, mà vì những gì chị bỏ ra, đã được đáp đền lần đầu.
*
Chị vẫn làm ruộng như trước, nhịn ăn nhịn mặc dành tiền gửi đi.
Hai năm đầu, nghỉ hè và nghỉ Tết anh đều về quê giúp chị làm việc. Nhưng năm thứ ba đại học, anh viết thư về nói: Chị đừng gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ tôi cũng không về nữa đâu. Tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng cho chị.
Lúc đó chị đã 29 tuổi.
Ở quê, người như chị đã là mẹ của mấy đứa con. Người trong làng đều bảo, chị nuôi anh lớn khôn, lại còn cho anh thoát li đi học, thế coi như là đã quá tốt với anh rồi, chị già hơn anh mười một tuổi, thôi đừng chờ chồng nữa.
Bây giờ anh đã đi xa, ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết chồng mình có về nữa hay là không về nữa!
Chị cũng không biết trong lòng mình là đang thủ tiết, giữ đạo phu thê: Dù sao thì mười mấy năm trước chị cũng là một cô dâu gả cưới đàng hoàng về nhà anh; hay là mình đang vì câu nói trước ngày anh lên đường đi xa: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”; hay là chị đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa; chị cứ chờ.
Chị cứ giữ sự yên tĩnh và ít lời như mấy chục năm nay đã từng.
Cuối cùng cũng đã đến lúc anh tốt nghiệp. Anh quay về. Anh đã là một người đàn ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người đàn ông nho nhã hiểu biết.
Còn chị, dãi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ đã sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực.
Trong lòng chị chỉ còn coi anh là một đứa em trai thân yêu. Chị không dám ngờ anh đã nói với chị: “Chị, tôi đã trưởng thành, giờ chúng ta có thể thành thân!”.
Chị nhìn anh, như đang nằm mơ, chị sợ mình đang nghe nhầm. Anh cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như chị?
Chị cười, tự đáy lòng dâng lên miệng cười rạng rỡ, cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.
*
Anh ở lại thị trấn dạy học, chị ở nhà làm ruộng. Họ có với nhau một con trai một con gái.
Sau này, anh đến khu mỏ dầu dạy học, lên chức hiệu trưởng một trường Trung học nhờ vào bằng cấp và kinh nghiệm dạy học của mình. Vì hộ khẩu, con cái vẫn để ở nhà cho chị nuôi nấng. Sau khi nhập được hộ khẩu, anh về quê đưa vợ con lên trường.
Các giáo viên trong trường đến giúp hiệu trưởng dọn nhà. Có một giáo viên bộc tuệch chạy ra nói:
“Hiệu trưởng, sao anh đón mẹ và em trai lên ở mà không đón cả chị nhà và các cháu luôn?”.
Một sự im lặng bao trùm, mọi người đều ngoái đầu nhìn chị. Lúc ấy, mặt chị sượng trân trân, không biết nên nói gì, chị cười méo mó, nhìn anh biết lỗi. Anh ngoái đầu nhìn chị, nói với tất cả mọi người với giọng chắc nịch:
“Chị các chú đây. Có cô ấy mới có tôi ngày hôm nay, thậm chí cả tính mạng tôi”.
Chị nghe anh nói, mắt chị dâng lên toàn là nước mắt.
*
Năm tháng như bài ca, tình yêu như ngọn lửa
Bây giờ chị đã bảy mươi hai, vì làm việc nặng nhọc quá nhiều, sức khoẻ kém, bệnh phong thấp làm chị đi tập tễnh. Anh sáu mươi mốt, đã về hưu từ lâu.
Hai năm nay họ dọn về khu nhà này ở, nếu hôm nào trời không mưa gió, hoặc ngày quá lạnh, đều có thể gặp bóng dáng họ ở khu sân chơi, bồn hoa; chị nắm gậy chống, anh đỡ một bên, đi chậm chạp từng bước một về phía trước, như đang dìu một đứa trẻ tập đi, chăm sóc như thế, ân cần như thế.
Những người biết chuyện của họ đều nhìn theo, cảm động bởi mối tình sâu nặng và bền chặt của anh và chị, mang nghĩa đủ tình đầy đi dọc một kiếp người. Anh nói:
“Cô ấy mang cho tôi sinh mệnh, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành nửa cuối đời tôi chăm sóc cô ấy”.
Anh dắt tay chị, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười, đẹp như nét mây chiều êm ái nơi chân trời mùa hạ.
Sưu tầm

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

ANH YÊU NGẤN MỠ THỪA CỦA VỢ

0


ANH YÊU NGẤN MỠ THỪA CỦA VỢ

Cái cảm giác lúc anh vòng tay qua ôm veo vợ, rồi lần vào bụng vợ, bóp bóp cái ngấn mỡ ấy, rồi vợ cười sảng khoái vì buồn, anh mới hạnh phúc làm sao!

Đôi khi cuộc sống chỉ đơn giản như vậy, anh cũng chỉ cần vợ vui như vậy, vì anh đây, chẳng quan trọng hình thức lắm, anh đã yêu vợ thì mãi mãi yêu vợ.

Anh yêu vợ từ cái giây phút anh vợ nắm lấy tay anh trong buổi xem phim ma ngoài rạp. Rồi đôi mắt vợ rưng rưng lệ khi nhìn thấy những hoàn cảnh éo le. Một bộ phim tình cảm xúc động cũng có thể làm vợ khóc suốt buổi, nhưng rồi lại có thể trêu đùa anh, rồi cười ngay sau khi chúng mình đi chơi. Vợ mang lại cho anh những cung bậc cảm xúc khó tả mà một thằng đàn ông như anh rất ít khi được trải nghiệm. Bởi anh luôn ích kỉ, chỉ biết sống cho bản thân mình, ít khi có bạn bè đi cùng. Và từ khi có vợ, anh thấy, mình đã sai lầm.

Ngày chúng mình cưới nhau, anh hứa hẹn sẽ mang lại cho vợ một mái ấm hạnh phúc và có lẽ, tới giờ, dù chúng mình mới đi được 1/3 chặng đường đời, nhưng anh đã phần nào khiến cho vợ không thất vọng. Anh luôn là người chồng biết lắng nghe và chia sẻ, chưa bao giờ anh to tiếng với vợ, quát tháo vợ dù vợ sai rành rành ra. Anh chỉ muốn vợ tin và hiểu, anh vẫn yêu vợ như xưa, không có gì thay đổi.

Ngày vợ mang bầu, vợ khóc suốt vì tủi thân. Công việc của anh nó vậy, thi thoảng phải đi làm xa, rồi về muộn, chứ anh nào có muốn. Nhưng không làm thì sao anh yên tâm được, anh phải có trách nhiệm với vợ và con mình chứ. Anh vẫn động viên vợ cố gắng, đừng suy nghĩ nhiều, dù thế nào thì anh cũng luôn yêu vợ. Anh biết, phụ nữ có bầu thường hay tủi thân, rồi nghĩ lung tung. Nhiều lần vợ nũng nịu với anh: “Anh à, đừng bỏ em nhé, em có bầu xấu lắm, mũi thì to, mặt thì phù lên, mắt sưng húp, người thì béo ị. Giờ em không chiều được anh, em sợ anh có người đàn bà khác”. Anh lại xoa đầu vợ và cười mỉm: “Ơ cái cô bé này hay, làm gì có chuyện ấy. Anh không yêu vợ, thương con thì yêu ai. Anh đang cố gắng lắm để con mình ra đời không phải chịu thiệt thòi đây này. Vợ yên tâm, trong mắt anh, vợ đẹp nhất!”.

Ngày vợ sinh, bận trăm công nghìn việc anh cũng gã lại, túc trực bên vợ. Vợ đã nắm lấy tay anh mà cố gắng, nhìn anh mà vượt qua khó khăn. Khi con trai của chúng ta ra đời, vợ đã khóc. Anh thì hạnh phúc lắm, vì từ giờ anh đã được làm bố. Còn có hạnh phúc nào hơn thế hả vợ? Anh hôn lên má vợ, “cám ơn em vì đã sinh cho anh một thằng cu kháu khỉnh, bụ bẫm, anh được làm cha rồi”.

Vợ nhìn anh hạnh phúc, nụ cười của em lúc ấy mới đẹp làm sao. Vợ anh đã vất vả nhiều, đã mang nặng đẻ đau và sinh cho anh một đưa con thiên thần. Anh không yêu vợ thì yêu ai.

Ngày ở cữ, anh chăm vợ hết lòng, nhưng những lúc anh bận, anh lại nhờ mẹ lên chăm vợ. Anh thật sự không thể ở bên con cả ngày, anh cũng tiếc lắm. Những lúc ấy, anh hiểu vợ tủi thân, nhưng công việc là vậy, anh còn phải đi kiếm tiền, mua sữa cho con. Vợ nhìn anh mắt rưng rưng lệ. Anh hiểu rồi, đàn bà ở cữ là hay thế lắm.

Hết thời gian ở cữ, vợ bảo anh, vợ muốn đi làm lại. Anh thì muốn vợ ở nhà chăm con, nhưng vợ kiên quyết không chịu. Vợ bảo, không muốn là thứ vợ ăn bám chồng, rồi sau này chồng lại coi thường, không tôn trọng. Anh cười phì: “Đúng là cô vợ đa nghi, lúc nào cũng nghi cho được”.

Rồi có vợ khóc lóc khi đang nằm trên giường. Anh ôm vợ, muốn vuốt ve vợ thì vợ không cho. Vợ bảo: “Giờ em không tự tin cho anh động vào người em nữa, em xấu lắm! Người em đầy vết rạn, bụng thì đầy ngấn mỡ, không giảm cân được rồi, da cũng không thể mịn nhẵn như hồi con gái”. Anh chẳng nói gì, cứ túm lấy vợ mà ôm, vợ bực, hất văng anh ra. Anh bảo; “Ơ, em làm sao thế?” Mỗi câu như vậy thôi mà vợ khóc òa.

Rồi anh thấy vợ lên kế hoạch với mấy bà bạn là đi tập thể dục giảm cân. Có hôm anh còn nghe vợ nói chuyện điện thoại là đi làm đẹp da, đi thẩm mỹ hút mỡ cho đẹp, không thì chồng bỏ. Anh nghe mà nản cả lòng. Vợ còn nuôi con, sao lại nghĩ nông cạn như vậy. Trước giờ, anh đã làm điều gì để khiến vợ nghi ngờ đến thế? Tập thể dục thì khỏe người, anh đồng ý, nhưng hút mỡ, làm đẹp thì nhất định không.

Tối ấy, anh biết vợ phiền lòng vì chuyện này. Anh đã chủ động ôm lấy vợ mà xoa xoa ngấn mỡ. Anh thủ thỉ vào tai vợ: “Anh thích cái ngẫn mỡ thừa này của em, cấm không được đi hút mỡ đấy nhé. Anh cũng yêu cả vết rạn da trên bụng em, vì đó là kỉ niệm em ạ. Hãy coi đó là kỉ niệm, là điều chúng ta nhớ tới vì em đã sinh cho anh một thằng cu đi. Sau này con lớn, chúng ta tha hồ kể với con về chiến tích của em, con sẽ thích nghe và thích sờ bụng mẹ lắm! Em đừng có nghĩ vì em xấu đi sau khi sinh con mà anh chán em. Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Anh yêu em, yêu từ khi em là con gái, cho tới khi em làm vợ anh, em mang bầu, rồi em sinh con cho anh. Và giờ, anh cũng vẫn yêu em như thế. Anh yêu cả ngấn mỡ thừa của em, vì đó là của em không phải của ai khác!”. Nói rồi, anh ôm vợ thật chặt như sợ mất vợ vậy. Vợ thì khúc khích cười rồi nắm lấy tay anh, khoảnh khắc ấy thật hạnh phúc.

Vợ à, đôi khi mọi thứ chỉ đơn giản như vậy thôi, không vì điều gì khác, chỉ vì ta yêu nhau. Yêu nhau thì có gì mà so đo tính toán. Vợ đừng tự ti mà hãy tự tin vào bản thân mình, vợ nhé. Ngấn mỡ thừa của vợ, anh đã quen rồi, giờ không có, khéo anh lại nhớ, vợ yêu của anh ạ! Đừng làm gì cả, cứ là vợ yêu của anh thôi!
ST
Blog truyện - BlogTM 

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

DÙ KẾT HÔN HAY CHƯA, BẠN NÊN ĐỌC BÀI NÀY...

0

"Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy.

Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?

Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!

Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ. Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.

Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.

Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.

Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.

Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy có phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình. Lời nói đó của con trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.

Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.

Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.

Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn.

Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.

Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này. Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi.

Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta ddax thiếu đi sự thân mật. Tôi lái xe đến văn phòng .... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.

Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, tôi sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.

Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa tay tôi, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã ra đi. Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau - Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu thương ... .

Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta.

Vì vậy, hãy dành thời gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ mà có xây dựng được sự thân mật. Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!

Nếu bạn không chia sẻ bài này, chẳng có điều gì xảy ra với bạn.

Nếu bạn chia sẻ, bạn có thể sẽ cứu vãn được một cuộc hôn nhân nào đó. Nhiều người gặp thất bại trong cuộc sống là những người không nhận ra họ đã đến gần với thành công thế nào khi họ quyết định bỏ cuộc.

Hãy nhớ rằng tình yêu là những thứ quý báu nhất trong tất cả các kho báu. Nếu không có nó bạn sẽ chẳng có gì, và nếu có nó bạn có tất cả mọi thứ. Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ.

Truyện ngắn: ANH XIN LỖI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ!

0

Blog truyện - BlogTM giới thiệu truyện ngắn sưu tầm rất hay: "Anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé!". Chúc các bạn một ngày cuối tuần nhiều niềm vui. 

Em có thai rồi,
Phong bình tỉnh đến mức Hạnh không thể ngờ được, từng câu nói của Phong còn làm cho Hạnh càng nhói đau thêm. Mấy tháng rồi, đi phá đi, đây chỉ là một tai nạn không đáng có, cô cần bao nhiêu? Hạnh là một người con gái sinh ra trong một gia đình giàu có, cô không cần tiền, cô cần Phong vì cô yêu Phong, Phong không giàu có, không quá đẹp trai nhưng sống rất giản dị và nội tâm. Hạnh thấy được trong Phong một con tim hết lòng vì người mình yêu thương và cô đã được chứng kiến điều đó từ mối tình trước đây của Phong.

Mặc dù người Phong yêu đã chết nhưng Phong vẫn không ngừng yêu cô ấy.Em không cần tiền, anh nghĩ em cần tiền sao, em thiếu tiền sao, em….em….em…chỉ cần anh thôi. Anh hiểu không?
- Nhưng tôi không yêu cô, cô biết rõ điều đó mà
- Em không quan tâm điều đó, em chỉ cần có anh, em sẽ giữ đứa bé dù anh không quan tâm gì tới em.
- Tùy cô
Dức lời Phong đứng lên bỏ đi đề lại Hạnh một mình tại quán café, nơi mà lần đầu tiên cô gặp anh và yêu đơn phương anh. Lệ cô rơi, rơi trên má, cô hi vọng mình báo tin mình mang giọt máu của anh thì anh sẽ chịu trách nhiệm và đón nhận cô, cô thất vọng, rất thật vọng. 2 tháng trước sinh nhật anh, cô đến chúc mừng anh, anh uống say, cô dìu anh vào phòng, trong cơn say anh đã chiếm đoạt cô. Không, chính xác là cô tự nguyện, trong cơn dục vọng anh không gọi tên cô mà tên người anh yêu nhưng cô vẫn chấp nhận. đón nhận thân thể anh và………cô đã mang giọt máu của anh.

Hạnh trở về nhà với mớ hỗn độn trong đầu, cô biết gia đình cô rất thích anh, muốn anh trở thành một thành viên trong gia đình cô nhưng trong tình cảnh này liệu gia đình anh có hiểu cho cô không hay lại trách cô sống buông thả, hư hỏng. Cô nằm trên thiếp đi lúc nào không biết.Phong ngoài mặt lạnh lùng với cô nhưng anh biết mình phải có trách nhiệm trong chuyện này, nói yêu Hạnh thì không phải mà không yêu củng không phải.
Truyện ngắn: ANH XIN LỖI, MÌNH YÊU NHAU NHÉ!

Anh biết Hạnh yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng trái tim anh đã trao trọn cho người đó, nó đã bị lấy đi khi người đó dời bỏ khỏi thế gian này. Anh không thể yêu ai được nữa rồi.Bạn bè cả hai đều có quan điểm khác nhau về chuyện của Phong và Hanh
Về bạn của Hạnh:
- Mày tính sao về cái thai này đây?Tao sẽ nuôi nó.
- Chắc chắn thế
- Nuôi nó, mày điên à, không có chồng mà có con mày nghỉ sẻ như thế nào, chưa kề tới chuyện mày là một tiểu thư của một gia đình có danh tiếng trong xã hội, mày nghỉ cho kỉ cho tao nhờ. Mà bố mẹ mày biết chuyện chưa?
- Biết rồi, bố mẹ tao nói tùy tao quyết định, tao lớn rồi tao biết mình phải làm gì mà, tao yêu anh ấy, thật đấy, mày củng đang yêu mà mày biết điều đó mà.
- Tao khác mày, tao yêu anh ấy mà anh ấy yêu tao không như mày yêu đơn phương đâu, cô bé khờ khạo của tao ạ
Hạnh gục mặt xuống không nói gì thêm
- Tao xin lỗi, tao nói vậy thôi chứ quyết định là do mày mà, dù gì chúc mày sẽ hạnh phúc.
Về bạn của Phong:
- Tao nghe nói con Hạnh có thai với mày à Phong.
- Có chuyện gì không?
- Sao mày biết? cô ta nói cho mày nghe à?
- Không hề, cái tin giật gân này có đăng ngay trên báo kìa, mày không đọc báo hôm nay à
- Tao không đọc
- Thế giờ mày tính sao đây, chẳng lẻ mày không dám chịu trách nhiệm hay………..
- Thôi, để cho tao yên
Chuông điện thoại của Hoàng reo reng…..reng…reng…- Bố tao gọi tới, mày im để tao nghe điện thoại
- Con nghe thưa bố
- Anh giỏi quá rồi nhỉ? Tôi không nói gì nhiều, tối nay về nhà gặp tôi ngay
Cạch…Phong chưa kịp nói gì bố Phong đã cúp máy, có vẻ ông rất tức giận về chuyện này
- Sao rồi mày
- Khỏi nói củng biết ông già tao đang bốc hỏa ở nhà rồi
- Thế mày tính sao đây
- Chắc phải cưới thôi chừ sao giờ
- Nhưng mày có yêu nó đâu?
- Cô ta đã thủ đoạn muốn có tao bằng được tao sẽ cho cô ta thấy …………hậu quả
3 tháng sau một đám cưới được diễn ra như ý của Hạnh nhưng đó thì không là ý muốn của Phong. Ngày cưới Phong vẫn vui vẻ tiếp khách làm Hạnh tưởng anh đã chấp nhận cô, yêu cô nhưng cơ không biết một địa ngục đang chờ đón cô ở phía trước, con đường hạnh phúc của cộ liệu có thể tìm thấy được không?
Kết thúc tiệc cưới, vừa về đến nhà Phong đã kéo Hạnh vào nhà Phong đã nói lạnh lùng với Hạnh “ cô lấy được tôi phần xác cũa tôi chứ không lấy được trái tim tôi đâu, ngồi nhà lấy vốn nó không thuộc về cô” Cưới nhau hơn 1 tháng mà chưa khi nào Phong ngủ chung với Hạnh mặc dù anh vẫn chăm sóc cô tận tình, cô củng vui lắm nhưng Phong lại làm cô mừng hụt “ cô đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ lo cho con tôi thôi chứ sau khi cô sinh thì cô làm gì thì làm, đi đâu thì đi”.Vốn sinh ra trong gia đình giàu có nên Hạnh rất vụng từ việc nhà, nấu nướng nhưng bù lại Hạnh rất chịu khó và ham học hỏi, chỉ trong vài tuần cô đã biết thông thạo các món ăn bình thường cho gia đình, vài tháng cô đã biết hầu như các món ăn Phong thích, thậm chí các món trên tivi thường hay hướng dẫn. Do cô đang mang thai nên cô xin nghỉ tại công ty tiện thể chăm sóc anh. Hằng ngày anh chỉ có việc đi làm các công việc khác trong gia đình đều do tay cô làm hết mọi chuyện. Phong chưa bao giờ khen cô trái lại cô mà sai xót một chút gì là anh chê bài hết lời.
Ngày cô sinh, cô đẻ khó tưởng rằng cô không qua khỏi thế mà anh chỉ đến nhìn con, âu yếm chứ chẳng hề quan tâm gì đến cô. Cô củng quen rồi, hình như sống với anh dần cô củng vô cảm như anh chăng. Bạn bè cô đến thăm cô, đứa bạn thân nhất chờ mọi người về hết mới tâm sự với Hạnh.
- Mày thấy chọn lựa của mày như thế nào?
Cô im lặng
-Mày cảm thấy hạnh phúc chứ?
Cô im lặng
- Mày nói gì đi chứ, mày cứ im lặng tao biết phải làm sao đây. Trước đây tao đã nói với mày rồi, đây là một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, hắn chỉ coi mày như là một món đồ chơi, lấy vợ về mà cứ như lấy ôsin về làm ấy.
- Tao không bao giờ hối hận về quyết định của mình, mãi mãi như thế, tao đã có bé Bi rồi, đó là sợi chỉ gắn kết tao và anh ấy mãi mãi.
- Mày vẫn tin rằng đứa con đó sẽ làm hắn thay đổi với mày sao, mày sai rồi, sai thật sai rồi Hạnh à. Mày tin tao đi hạnh phúc đang ở trước mắt tao rồi.
Sinh con Hạnh phải lo đủ thứ chuyện, từ việc công ty đến việc nhà, việc chăm con mọn, cô thậm chí chưa có một chút kinh nghiệm gì về việc này cả củng may có mẹ giúp đở cô trong suốt thời gian bé Bi 1 tuổi. Phong tuy không quan tâm gì tới Hạnh nhưng anh chưa bao giờ nghỉ tới việc ly dị hay ngoại tình, anh không muốn bị mang tiếng hay đại loại thế. Một đêm Phong mơ thấy người yêu đã chết của mình
- Em……em…..chờ anh với, anh có nhiều điều muốn nói với em
- Anh muốn nói gì nữa, anh và em bây giờ là hai thế giới khác nhau, anh quên em đi được không?
- Không….không…không bao giờ anh ngừng yêu em.
- Anh đừng như vậy, anh hảy để em ra đi thanh thản, anh cứ tiếc nuối vấn vương làm sao em siêu thoát được đây
- Anh sẽ đi cùng em cho anh theo em được không?
- Không được anh à, anh còn tương lai, còn gia đình, còn chị Hạnh, chị ấy rất tốt, yêu anh nhiều hơn em yêu anh nữa, anh quên em và chấp nhận chị ấy đi, chị ấy vì anh mà thay đổi mình rất nhiều rồi anh không nhận thấy sao.
- Anh mặc kệ, anh chỉ yêu em thôi.
- Em xin lỗi anh, em không xứng đáng với tình yêu của anh đâu, thật ra em yêu anh Hoàng cơ, em đã có thai với anh ấy, cái ngày em chết củng là ngày em biết tin em có thai, em do vội vã đến báo tin mừng cho anh ấy nên em mới bị tai nạn. Em xin lỗi anh
- Không…..không….không….không…..
“Anh….anh…anh sao vậy, có chuyện gì sao, anh mơ thấy gì sao” Hạnh ngồi nhìn anh lo lắng và tò mò
- Không…không co chuyện gì đâu, Phong người ướt đẩm mồ hôi nhìn Hạnh, anh nghỉ về giấc mơ mà anh vừa mơ thấy, phải chăng đó là sự thật sao, sự thật người anh yêu nhất lại có thai với thằng bạn thân nhất của anh là Hoàng.
Anh quyết tìm cho ra sự thật nên ngay hôm sau anh đã đến gặp Hoàng.Hôm nay, rồng đến nhà tôm thế này, có chuyện gì quan trọng mà mày đến tận nhà tao thế này.
- Hôm qua tao mơ thấy…..
- Mày mơ thấy cô ấy ư?
- Uk
Hoàng im lặng một hồi lâu, căn phòng như lặng im như tờ, Hoàng cất tiếng xé toang không khí ngột ngạt bao trùm.
- Hôm qua cô ấy củng về báo mộng cho tao, có lẽ cố ấy nói đúng tao sẽ cho mày biết tất cả, thật ra tao và cô ấy yêu nhau, tao………….
Bốp….. một nắm đấm trúng ngay miệng Hoàng làm Hoàng bật ngửa, Phong tiếp tục xông tới nắm lấy cổ áo Hoàng nói như hét
-
Tại sao….tại sao….tại sao lại như thế Hoàng, mày là bạn thân nhất của tao mà
- Tao….tao…xin lỗi
- Xin lổi, mày tưởng xin lỗi là xong sao, mày có biết cô ấy đã có thai với mày không
- Hoàng nghe tư sét đánh đẩy mạnh Phong ra nắm lại cổ áo Phong
- Mày nói gì, mày nói lại xem nào.Cô ấy có thai và cái thai đó là của mày, vì đến báo tin cho mày mà cô ấy chết, mày vừa lòng chưa.
- Không…..không…..tao không tin……tao không tin
- Tiếc rằng điều đó là sự thật, tao đã đến gia đình cô ấy và xác nhận cô ấy đã có thai trước khi chết.
Hoàng gục xuống gào thét như điên dại, Phong cuồi cùng đã biết được tất cả, anh lặng lẻ đi ra khỏi nhà Hoàng chạy về nhà. Thất vọng về mọi thứ Phong lao vào rượu chè, bỏ bê mọi chuyện Hạnh lại phải chạy tới chạy lui lo công việc của anh. Phong chỉ biết sáng nhậu, tối nhậu không quan tâm gì cà. Hạnh phải gửi con sang nhà bà nội chăm sóc giúp, cô vừa lo việc công ty mình vừa phải lo cho công ty anh, chỉ một tuần mà nhìn Hạnh khác hẳn đi.Một đêm Phong nhậu say rồi chạy ra ngoài như kẻ điên, Hạnh lao theo anh, giữ anh lại nhưng không được, Phong cứ đi phía trước lảo đảo, cô lặng lẻ đi phía sau. Chợt có một chiếc xe ôtô lao tới phía Phong, Hạnh lao tới đẩy anh ra khỏi hướng chiếc xe lao tới, cô vùng dậy tránh nhưng không kịp, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng “Rắc” rồi bất tỉnh.
Phong tỉnh dậy, anh thấy mình trong bệnh viện, anh không nhớ gì cả, như lẩn thẩn ra viện đi về nhà, thấy nhà bừa bộn anh liền hét lớn “ cô làm gì mà nhà bề bộn thế này, dọn cơm cho tôi nào”. Không nghe thấy tiếng ai trả lời anh càng bực dọc hơn đùng đùng chạy vào phòng Hạnh không thấy đâu rồi phòng khách, rồi phòng anh, tất cả không thấy cô đâu. Phong không thèm gọi điện hỏi thăm cô mà đi tắm rồi mở một lon bia ra phòng khách xem tivi.
Bất giác anh gọi tên Hạnh “ cô lấy cho tôi cái khăn nào”, không phải vô tình mà Phong gọi vậy vì mỗi ngày anh tắm xong Hạnh đều lấy khăn lau lại người cho anh. Chuông nhà reo Phong chửi thầm “ giờ này mới về sao, mày chết với tao”. Phong ra mở cửa thì thấy mẹ Hạnh
- Sao mẹ lại đến đây?
- Mẹ tới lấy đồ cho con Hạnh
- Cô ấy dọn về nhà mẹ à.T
- hằng này hay nhỉ, vợ mày nằm bệnh viện mà mày không biết sao.
Tiếng nói của mẹ Hạnh làm cho Phong chết đứng, não anh như một cuốn băng quay lại toàn bộ vụ tai nạn. Phong cầm lấy vai mẹ Hạnh hỏi
- Cô ấy có sao không mẹ?Cô ấy đang ở bệnh viện nào, con đưa mẹ đi.
Thu xếp một số đồ dùng Phong chở mẹ nhanh tới bệnh viện X. Vừa vào phòng anh đã thấy cô nằm đó, hai mắt ướt lệ nhìn anh.
- Anh không sao rồi, không sao rồi, em mừng lắm
Phong tiến lại gần Hạnh thì anh mới nhận thấy chân trái của cô không còn nữa, chiếc xe đó đã nghiến nát chân cô, anh ôm cô vào lòng.
- Tại anh, tại anh không tốt, anh có lỗi với em
Lần đầu tiên Hạnh được Phong ôm một thật lòng, mọi cảm xúc tuôn trào
- Em yêu anh, em sẳn sàng hi sinh tất cả để có được anh
- Có đáng không em
- Đáng…. Rất xứng đáng vì anh là cuộc sống của em.
Phong như chợt tỉnh khỏi cơn mê, anh cứ mù quáng tin vào một tình yêu không có thực, tình yêu đầy sự lừa dối mà anh không nhận thấy hạnh phúc, tình yêu của mình ngay trước mắt. Phải chăng bây giờ đã quá muốn màng đối với Phong khi trước mắt anh Hạnh đã không còn nguyên vẹn củng vì anh, hi sinh vì anh quá nhiều mà anh chưa bao giờ nhì thấy được. Quay đầu lại đi Phong ơi, mày phải thức tình lại đi thôi.Phong khẻ buông Hạnh ra khỏi lòng.
- Em, anh muốn….anh muốn….mình chia tay
Hạnh không biết nói gì gục mắt xuống
- Anh thấy mình không xứng đáng với em, em hi sinh vì anh quá nhiều rồi, đã đến lúc anh phải cho em được……………hạnh phúc.
- Anh , anh, anh xin lỗi, mình yêu nhau nhé em, hảy cho anh làm chiếc chân trái của em trong suốt thời gian còn lại nhé.
Hạnh vui sướng tột độ, cô cười mà nước mắt tuôn rơi không phài nước mắt đau buồn mà đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tình yêu và hạnh phúc đã đến với cô.
ST

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Truyện ngắn: Xin Lỗi Anh Chỉ Là Thằng Bán Bánh Giò

0

Chắc hẳn các bạn vẫn chưa quên được bộ phim ngắn đã gây sốt cộng đồng mạng năm vừa qua này. Hôm nay, Blog truyện - BlogTM xin được gửi đến các bạn truyện ngắn sưu tầm rất hay với tựa đề: "Xin lỗi anh chỉ là thằng bán bánh giò!". Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Ngày thứ 1

_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán...

_ Dạ, có ngay!

_ Đừng cho khô....đừng cho trứng...chỉ bánh trán không thôi!

Ngày thứ 2

_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán...

_ Dạ,không khô.không trứng,bánh trán không thôi, đúng không anh

_ Dạ, ừh...oh..ừm

Ngày thứ 3

_ Chị ơi...

_ Dạ, bánh trán của anh đây

_ Ơ....dạ.....sao nhanh vậy

_ Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì....

_ ........cám ơn chị...

_ Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em mới 19 tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn anh rồi, đúng không?

_Ừh, ùm, tôi 21....

_ Hì, vậy 2 đứa mình gọi nhau là anh em nha, anh không được từ chối đó!!

_ Tôi...tôi...

_ Tôi cái gì? Grừ ư ư ư

_ Ừh, ừh anh biết rồi

Ngày thứ 4, vẫn thế.... vẫn 1 bịch bánh trán không khô.....không trứng

Ngày thứ 5, nó đi ngang qua nhỏ, nhưng không dừng lại, nhỏ trông thấy, gọi với theo

_Anh ơi!

Nó vẫn chạy

_ Anh gì ơi

Chắc nó không nghe....

_ Anh không dừng lại là em giận đó......( nhỏ hét to)

Kétttt tiếng phanh xe, nhỏ chạy tới nó.

_ Anh sao vậy, không thích ăn bánh trán của em nữa à?

_ Anh...anh

_ Nói mau!!!! ( nhỏ chống nạnh.....mắt nổ lửa)

_ Anh xin lỗi, hôm nay anh định ăn bánh giò ….trừ cơm ….

_ Cái gì ? vậy mọi hôm là anh ăn bánh trán trừ cơm đó hả ( nhỏ trợn mắt ngạc nhiên )

Nó gật đầu nhẹ nhàng … thì ra là vậy .. nó không lấy trứng … không lấy khô là để đuợc them phần bánh trán !!!

_Xem nào , hôm nay thúng bánh giò của anh còn nhiều thật …. Haiz … thôi đuợc rồi anh đợi em 1 xíu , không đựoc bỏ đi đó … hứ .

Chốc lát sau nhỏ quay lại với 1 bịch bánh trán trên tay , đặt vào giỏ xe nó .

_Đây ,của anh đây, giữ lấy đi .

nó ấp úng

_ nhưng …. Anh ….

_ Anh yên tâm đi … em không cho không anh đâu ! em trao đổi với anh đó .
Truyện ngắn: Xin Lỗi Anh Chỉ Là Thằng Bán Bánh Giò

Nói rồi nhỏ lấy trong thúng ra 1 cái bánh giò đi thẳng về chổ bán bánh trán của mình , nó ngoái nhìn theo nhỏ , nhìn rất lâu … về tới nhà , nó đặt lưng xuống nền , nó suy nghĩ về nhỏ , sao nhỏ tốt với nó vậy , nhó chỉ là 1 thằng bán bánh giò thôi mà ??? và rồi nó lại nghĩ khác , chắc nhỏ không tốt với nó đâu , tại nhỏ củng lấy của nó 1 cái bánh giò mà ….. chắc nhỏ them bánh giò thôi … nó mở bịch bánh trán hôm nay nhỏ đưa cho nó , hôm nay bịch bánh trán to thật , có cả trứng , cả khô … bịch bánh trán ngày thứ 5 ngon thật !!!top9xy.wap.sh

Vẩn cứ thế , vẩn là nhửng cuộc gặp mổi tối , vẩn là những bịch bánh trán do chính tay nhỏ làm , và chưa 1 lần trong suốt 1 tháng qua nó bỏ lở món bánh trán đặc sản của nhỏ .

_ Anh nè , hôm nay anh bán tốt không .

_ ừh , anh bán củng đuợc .

_ hì , anh nè , anh giử cái này đi xíu về nhà rồi hãy mỡ nó ra .

Nhỏ đưa cho nhó 1 cái hộp đuợc gói kỷ càng . Nó tò mò lắm trên suốt đọan đuờng nó cứ mong về tới nhà thật nhanh để mở cái hộp đó ra … và dĩ nhiên cái điều nó mong muốn đã đuợc thực hiện . Nó trố mắ nhìn , trong hộp là 1 cái nón kết màu đen , rất đẹp , đi kèm với 1 tờ giấy " anh nè , 1 tháng rồi kể từ ngày anh và em quen nhau , vậy mà em vẩn chưa biết tên anh là gì , không biết nhà anh ở đâu , gia đình anh như thế nào ? .. anh đừng hiểu lầm những cậu hỏi của em nhé , em chỉ muốn biết thôi … và em hy vọng ngày mai em được thấy anh đội chiếc nón của em tặng … à mà em tên Vy , tên đẹp đó nha …. Hihi " . Nó cầm chiếc nón lên mân mê , lần đầu tiên trong đời nó đuợc 1 người tặng quà , nó đuợc 1 người hỏi thăm , nó đuợc 1 ngừoi quan tâm và lần đầu tiên trong đời nó đuợc quyền nghĩ về 1 ngừoi , đựoc quyền nhớ về 1 ngừoi … điều mà nó chưa bao giờ nghỉ tới .

Ngày hôm sau , nó vẩn ghé gặp nhỏ , vẩn như mọi ngày , vẩn là 1 bịch bánh trán không trứng , không khô , theo ý nó . Hôm nay nhỏ bới tóc cao lên lộ rỏ cả 1 không mặt trắng ngần , trông nhỏ thật đẹp, rất đẹp , chưa bao giờ nó nhìn nhỏ lâu và kỷ như thế , hôm nay nó cho phép mình đuợc cái quyền ngắm nghía nhỏ …

_ Anh kia …

Nó giật mình

_ nhìn gì thế ?

_ Anh … Anh …

_ Hôm qua có đọc lá thư của em không ?

_ có ….

_ Vậy sao không thấy anh làm theo ? nón của em đâu ? ( nhỏ chống nạnh … mặt nhăn nhó )

Nó rút vội chiếc nón từ trong cái cặp đeo phía trước , nó tháo cái nón đang đội trên đầu và đặt chiếc của nhỏ lên ngay ngắn .

_ Anh sao thế , sao giờ mới đội ???

_ Anh sợ nó dơ … anh sợ nó mau củ …

_ Grưuuuuu …. Anh ngốc thế … từ ngày mai … ngay khi bắt đầu đi làm anh phải đội nó lên nghe không ?

_ ừh òh .. anh biết rồi , còn cái này là của em đây , anh về nhé !

Nó đặt lại trên bàn 1 tờ giấy , nhỏ biết đó là câu trả lời của nó giành cho nhỏ , nhỏ lật vội ra ,sau khi nó đã đi khuất : " Anh tên Nam , anh ở miền tây , lên đây ở trọ từ năm 14 tuổi rồi , anh ở chung với 1 thằng bạn ở khu Bàu Cát , Tân Bình . ba mẹ anh mất trong 1 trận lủ cách đây 7 năm rồi , giờ anh chỉ còn 1 mình , anh cám ơn về cái nón , nó đẹp lắm …" . Nhỏ đọc xong , như có vết gợn trong lòng nhỏ , nhỏ cảm thông cho hoàn cảnh nó ….

Nó và nhỏ vẩn thế , vẩn là những quan tâm , chia sẻ . Đối vói nó và nhỏ khoảng thời gian mà 2 đứa gặp nhau là khoảng thời gian quý nhất trong ngày của nó và nhỏ . Nhỏ vẩn đợi nó nơi gốc đường quen nơi nhỏ ngồi bán , dù có những đêm nó về rất trể , nó vẩn thế vẩn chạy nhanh về mổi khi xong việc , nó tranh thủ từng giây từng phút . Đêm nay , đêm thứ 50 , đêm mà bầu trời trút xuống mặt đất cơn mưa nặng hạt , nó vẩn hì hục đạp chiếc xe lạch cạch , nó vẩn đang gồng mình hết sức để chống lại những cơn gió ngựoc chiều … 11h khuay , hôm nay là ngày nó về trể nhất , nó đi ngang gốc đuờng quen ấy nơi nhỏ vẩn hay ngồi đợi nó . Nhưng hôm nay sao vắng lặng , có lẽ trời mưa to , và nó lại về trể nen nhỏ đả dọn hàng rồi . Nó không trách nhỏ , nhưng guơng mặt nó hiện lên 1 nổi buồn sau lắng …

_ Anh Nam …..

Tiếng của nhỏ !!! nó mừng rở quay lại .. đúng là nhỏ rồi , nhỏ đi ra từ 1 gốc cây gần đó trân tay vẩn là 1 bịch bánh trán .

_ Sao anh về trể vậy ?

_ Xe anh bị hư , trời mưa vậy sao em không vào nhà ?

_ Em muốn gặp anh …

_ Mai mình vẩn có thể gặp mà ?

_ Nhưng hôm nay .. em nhớ anh …

Nó không biết nó có nghe lầm lời nhỏ nói không … ừ thì cứ cho là nó nghe lầm đi …

_ Anh có nhớ em không ?

Nhỏ hỏi ! lần này thì nó chắc chắn nó không nghe lầm , nhỏ đang hỏi nó , nó phải trả lời sao đây , phải trả lời thế nào đây ???

_ Anh không nhớ em hả ? nhỏ hỏi tiếp

_ Vậy thì em đi vào !

Nó giật mình

_ Vy …….. anh nhớ … em !

Nhỏ nhìn nó , ứa nứoc mắt , nhỏ cừoi . Nó cảm nhận đuợc hơi ấm từ nhỏ , dù nó và nhỏ cách nhau gần 2m . Lần đầu tiên nó đuợc công khai nói nhớ 1 ai đó , hạnh phúc thật .!

_ Vậy ,,, anh có … yêu … em không ? ( nhỏ ấp úng hỏi )

_ Vy … sao em hỏi vậy ?

_ Em muốn nghe anh trả lời ?

_ Nhưng …. Anh chỉ là 1 thằng bán bánh giò , anh không dám trả lời câu hỏi đó em à , anh sợ ………

_ Em không quan trọng diều đó , emc chỉ muốn biết anh có yêu em không ?

Nhỏ lại nhìn nó , lại ứa nứoc mắt , nhỏ bấu chặt mình lại , đợi câu trả lời từ nó .

_ Anh … Anh … Anh yêu Em …

_ MÀY MƠ À !? ( 1 giọng nói lạ )

_ ủa , má , má đi đâu đây ?

_ Mày im đi … con ranh .

_ Thì ra là mày , mày là thằng suốt 2 tháng qua liên lạc với con gái tao , mày đang mơ à , mày yêu con gái tao à , ngay cả trong mơ tao củng cấm mày không được nghĩ về con gái tao, MAỲ KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH , thằng nhải à !

_ Má , sao má lại nói với ảnh như vậy , ảnh đâu có lổi gì ?

_ Tại sao tao không đuợc nói với nó như vậy , lổi gì à , lổi vì nó nghèo , lổi vì nó không có cả 1 cái áo liền vai , 1 đôi dép liền đế …

_ MÁ

Bốp ..

_ Đi vào nhà ngay…. , còn mày , tao cấm mày không đuợc gặp con gái tao nửa , nếu mày thuơng nó thì hãy để nó yên đi , tao van mày đấy , thằng nhãi ạ !

Bà ta nắm lấy tay nhỏ lôi xềnh xệch vào con hẽm tối , nhỏ ngoái nhìn nó , nó thấy rỏ những giọt nứoc mắt đang giàn giụa trên gương mặt nhỏ …giữa màn mưa nó cảm thấy hiu quạnh quá , nó không còn đủ sức để đạp chiếc xe bánh giò về nhà nữa , nó khụy xuống , nó cảm nhận cái đau xé lòng từ con tim nó , 1 con tim lần đầu biết yêu , nó tự đặ câu hỏi cho chính bản than mình " ừ , đúng rồi mày lấy tư cách gì mà yêu con gái ngừoi ta , dù là trong mơ cũng không đuợc Nam à !"

1 ngày , 2 ngày … 1 tháng nó đả không gặp nhỏ , cái nổi nhớ chất chồng theo thời gian , nó đả dặn với lòng là không đuợc nghĩ về nhỏ nữa nhưng sao khó quá , bây giờ nó rất muốn nhìn thấy nhỏ , dù là ở xa thôi củng được mà … Nghĩ là làm , hôm nay nó đi ngang con đường quen thuộc ấy , nó chọn 1 vị trí có tầm nhìn tốt , nó huớng về gốc đuờng ấy nơi nhỏ thuờng đợi nó , nhưng sao hôm nay không thấy nhỏ , củng không thây giang hàng bánh trán của nhỏ , thay vào đó là 1 ngừoi bán trái cây , 1 tiếng , 2 tiếng , 3 tiếng nó chờ nhỏ …. Nó bạo gan đi về phía gốc đuờng đó ..

_ Cô ơi , cô bán ở đây lâu chưa ạ ?

Nó hỏi ngừoi bán trái cây

_ À , mới đuợc 1 tuần thôi cháu à

_ Vậy cô có biết bé Vy bán bánh trán không cô ?

_ Biết chứ , nó là hàng xóm cô mà , cả tuần nay nó tất bật ở nhà , nghe đâu ba nó bệnh , nếu không có tiền phẩu thuật sẽ chết … haiz . … số con bé khổ … ba nó mà chết đi thì không còn ai yêu thuơng , che chỡ nó nửa ….

Nó trầm ngâm , suy nghĩ , rồi lại nói …

_ Thế cô có biết ba Vy phẩu thuật cần bao nhiêu tiền không , rồi nhà Vy ở đâu ạ ?

_ khoãng 4,5 chục triệu gì đó , nhà Vy à , cuối con hẽm quẹo phải là tới .

_ Cháu cám ơn ạ.

Nó rời gốc đuờng , mà lòng nặng trỉu , nó không nghĩ cái nghèo lại có tội đến vậy . Ngày hôm sau nó tìm nha Vy , 1 ngôi nhà nhỏ , khuất cuối con hẽm .

_ Cháu chào cô !

Giọng nó run run

_ Thằng nhãi ai cho mày vào nhà tao ?

_ Anh Nam /,,,,,,,,,

Tiếng nhỏ lảnh lót , mắt nhỏ sang lên . Nó nhìn nhỏ , mà lòng quặng thắt , cái cơn nhớ nhung đeo bám nó suốt bấy lâu nay duờng như tan biến , nó muốn ôm chặt nhỏ vào lòng , muốn nói bao lời yêu thuơng , nhưng nào đâu đựoc .!!!

_ Thằng nhải tao hỏi sao mày vào nhà tao , tao cấm mày gặp con gái tao rồi mà .

_ Dạ cháu xin lổi . cháu nghe ba Vy bệnh nên đến thăm .

_ Tao xin mày , gia đình tao thế nào không liền quan tới mày .

_ Dạ , cháu nghe nói bác phải phẩu thuật thì mới sống đuợc .

_ Ừ , thì sao , mày giúp đuợc gì ?

_ Dạ , đây là số tiền cháu giành dụm dụm trong suốt 7 năm qua ….

_ Mày im đi , mày nghĩ mày đưa nhiêu đó tiền là tao chấp nhận cho mày quen con gái tao à , mày mơ đi thằng nhãi , con gái tao xinh đẹp là để gã tây gả tàu … tao báo cho mày biết luôn tháng sau là con Vy lấy chồng rồi .

Câu nói đó như con dao 2 lữoi đang cứa vào lòng nó và nhỏ , nhưng nó biết dù thế nào đi nữa thì nó vẩn yêu nhỏ .

_ Nếu thế cháu xin chúc mừng Vy , nhưng đây là số tiền cháu muốn giúp bác trai mau phẩu thuật , nếu không ….. xem như cháu cho bác muợn khi nào bác có thì trả cháu củng đuợc ạ

_ Mày nói thật chứ ?

_Dạ , thật.

_ Mày có bao nhiêu ?

_ Dạ 32 triệu …. Cháu biết là không đủ nhưng xin bác cứ nhận .

_ Thôi đuợc rồi khi nào con Vy lấy chồng có tiền tao trả mày , mày về đi …

Nó ra về , hôm nay nó làm 1 điều tốt giúp nhỏ , nhưng soa nó không vui , đang có cái gì cồn cào trong nó , nó buớc từng bứoc vô hồn …

1 tháng sau

_ Vy nè , còn 3 ngày nửa lấy chồng rồi mày nhớ ngoan nghe không ?

_ Dạ… nhưng ..

_ Nhưng gì ….

_ Má cho con đi gặp anh Nam 1 lần cuối đựoc không ?

_ Để làm gì ?

_ Con chỉ muốn gặp ảnh 1 lần cuối thôi !

_ Thôi đuợc rồi , dù sao hôm nay củng có tiền , qua trả cho nó đi , mắc công sau này nó làm khổ mày , mày biết nhà nó không ?

_ Dạ biết , lúc trứoc ảnh có cho con địa chỉ ..

Niền vui và nổi buồn đang xen lẩn nhỏ , vui vì nhỏ sắp gặp đuợc nó , buồn vì có lẻ đây là lần cuối …nhà nó là 1 dãy phòng trọ ộp ẹp , nó ở căn phòng cuối cùng . Mà sao hôm nay căn phòng đó đông ngừoi vậy , có cả tiếng trống tiếng kèn in ỏi .

_ Anh ơi , đây là nhà anh Nam phải không anh ?

_ ừh , em vào thắp nhang cho nó đi ..

_ Thắp nhang … là sao anh ?

_ Chứ không phải em đến dự đám ma nó à ?

_ Dạ ….. em không biết …( giọng run run )

_ Mà em là ai , sao không biết nó chết ?

_ Dạ , em tên Vy , là….

_ Vy ? có phải em là cô gái bán bánh trán không ?

_ Dạ …

_ Thằng Nam gửi cho em lá thư này truớc lúc chết .

Mặt nhỏ tái nhạt , nó không tin những gì đang diển ra …. " Vy ne , anh biết khi em đọc lá thư này thì anh không còn cơ hội gặp em nữa , không còn cơ hội đuợc nhai ngấu nghiến món bánh trán em làm , bây giờ là nó chỉ là mơ uớc thôi em à . Khoảng thời gian có em , anh thật sự hạnh phúc , chưa ai trò chuyện với anh nhiều bằnng em , chưa ai quan tâm anh nhiều như em , mỗi lần nhìn vào mắt em anh thấy những niềm vui vô tận , anh biết mình chỉ là 1 thằng bán bánh giò , 1 thằng nghèo nát , nhưng tình yêu anh trao em là bất tận , chỉ cần thấy em cừoi thì diều đó đả làm anh hạnh phúc … và diều cuối cùng …. Anh biết mình không đủ tư cách yêu em trên cỏi đời này .. vậy xin em hãy cho anh yêu em từ nơi mộ sâu đất lạnh …. Em nhé !". Nhỏ đổ sụp , đôi tay nhầu nát lá thư , những tiếng nấc đứt quãng , nhỏ guợng mình …

_ Sao anh Nam chết vậy anh ?

Nhỏ gạt nứoc mắt chờ đợi câu trả lời .

_ Ừ , nó bị khối u trong ngừoi , nay là tới hạn phải phẩu thuật , nghe đâu nó giành giụm đuợc vài chục triệu , nhưng số thằng này mang kiếp khổ , tháng truớc nó làm mất , không có tiền phẩu thuật … nằm ở nhà chết .?!

Nhỏ như chết lặng …….. xung quanh khói nhang bay mù mịt , nó u ám như trái tim nhỏ bây giờ, tiếng kèn , tiếng trống lọan nhịp , nó hổn độn như suy nghĩ của nhỏ , nhỏ quay về , đứng lặng nơi gốc đường quen , nơi nhỏ vẩn đợi nó khi trăng lên , nơi nhỏ nhìn thấy từng cái run sợ của nó khi nói yêu nhỏ , dòng ngừoi vẩn tấp nập trôi nhung sao nhỏ đơn côi quá , đang có 1 vết thuơng ở tim nhỏ , nó đang lan ra , cái vết thương ấy không nhức , không rát , không làm ngừoi ta xuýt xoa nhưng sao nó nhói , nó buốt , nó làm ngừoi ta xót xa ………

Ngày hôm sau nhỏ tới đưa tiển nó, nghĩa trang hôm nay lạnh thật, 1 cái hố sâu đựoc đào sẳn , quan tài nó đựoc thả từ từ xuống , nhỏ tiến lại , ngồi cạnh bên , nhỏ lấy trong giỏ ra 1 bịch bánh trán … Nhỏ lầm bầm " Anh à , em đang thực hiện diều ứoc của anh đây, anh mở mắt ra nhìn em đ , em xin anh đó ….1 lần thôi anh …. Đây … đây là bịch bánh trán do chính tay em làm theo đúng ý anh đây , không khô , không trứng ….bịch bánh trán này củng giống như tình yêu em và anh vậy phải không anh ? , nó có vi MẶN của muối , vị CHUA của chanh , vị Cay của ớt , và cái khô khan đến khó chấp nhận của từng sợi bánh trán …. Em xin lổi … em không thể cho anh đựoc sư ngọt ngào … bởi vì .. bánh trán trộn …không thể bỏ đuờng anh à …." Từng lớp đất dựoc phủ lên quan tài ….. chiều nghĩ trang hoang lạnh , gió vẩn thổi từng cơn gợn ngừoi , từng thớ đất xanh lạnh , từng tia nắng cuối chiều héo hắt , nhỏ đứng đó , đứng cạnh " nó ", gần thật gần nhưng sao quá xa … nhỏ vẩn đang khóc,nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng ngần , những giọt nuớc mắt long lanh , trong sáng . trong sáng như tình yêu nó giành cho nhỏ vậy , chưa 1 lần nắm tay , chưa 1 lần ôm nhau , chưa 1 lần được chạm bờ môi ….. mà sao nó lại cảm thấy ngọt ngào , hạnh phúc …..

TÌNH YÊU LÀ SỰ CHO ĐI MÀ KHÔNG CẦN NHẬN LẠI.....
Nguồn: Sưu tầm - Tác giả: Tuấn Chinh

Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

ANH GHEN... VÌ ANH YÊU EM

0

Em bảo anh khó hiểu, em giận dỗi bỏ đi, anh tức giận quát :

- Chia tay đi.

- Chia thì chia, anh tưởng anh báu lắm chắc. Em hét toáng lên, tay chân khua loạn xa, sau đó lại quay người chạy về phía xa.

Em giận thật sự rồi, anh bực tức đấm vào cửa. Em là đồ con gái vô tâm.

Anh bỗng nhiên thấy ghét cái điện thoại kinh khủng, nó khiến anh ngứa mắt. Nhìn thấy nó anh lại nghĩ đến em, em lúc nào cũng thế, giận nhau chẳng bao giờ xin lỗi trước. Lần nào cũng là anh nhớ em không chịu nổi phải gọi cho em. Một thằng con trai như anh sao mà cứ phải chạy theo em mãi thế chứ.

Em là cây Nấm Lùn đáng ghét. Anh tắt điện thoại, nhét thật sâu vào tủ quần áo, đi ra khỏi phòng, nhưng cứ được một lúc lại đi vào, lại nhìn sang cái tủ. Anh quyết định rồi, lần này anh sẽ không nhân nhượng em nữa.

Anh lại mở máy tính, em đang online, cái mặt cười trước nick em đang sáng như trêu ngươi anh. Giận nhau mà em cứ dửng dung như vậy. Anh cũng bật nick sáng. Em không thèm nói chuyện với anh thì anh cũng không thèm. Cho em nhớ anh đến ngất đi, anh thầm nghĩ nhưng nghĩ đến bản thân đang nhớ em đến khó chịu cồn cào. Một lúc sau vẫn không thấy em nói gì, status có cái mặt cười lăn lộn, ruột gan anh nóng lên, ngay lập tức offline. Anh tắt máy tính, ra ngoài, dắt xe đi lang thang khắp phố.
ANH GHEN... VÌ ANH YÊU EM

Anh nhìn thấy một cô bé nhỏ ở quán trà sữa, đeo ba lô, mải miết đọc truyện. Anh tự nhiên nhớ đến cái mặt ngố của em, đôi má trắng hồng búng ra sữa. Em trẻ con quá ! Rồi anh bật cười nhưng đột nhiên nhớ đến lúc em giận dỗi bỏ đi, anh lại nóng hết cả mặt. Em thật quá đáng !

Anh mua trà sữa nhưng không uống, lại mua đúng vị em thích, về đến nhà đẩy ngay cho đứa em gái đang ngồi ở phòng khách, hai mắt nó trừng trừng nhìn anh như vật thể lạ. Anh mặc kệ, bỏ lên phòng, không làm gì lại bật máy tính. Bình thường giờ này ngày nào cũng nói chuyện với em.

Facebook em cập nhật dòng status mới " Gia đình là số một, Bạn bè là số hai ". Anh tự nhiên thấy bực mình, gia đình là số một đã đành, bạn bè là số hai vậy thì người yêu là số mấy. Anh lâu lắm rồi không cập nhật trạng thái nào trên facebook cả, em nói anh cái gì cũng để cho mốc meo, em đâu có biết cái facebook này anh lập chỉ để kết bạn với em. Anh ngay lập tức viết status mới " Tôi không phải cún " Viết xong anh chờ mãi chẳng thấy em phản ứng gì, lại tắt máy tính,lên giường đấm thùm thụp vào gối. Em là đồ cún chết tiệt !

Anh còn mỗi lần đi đón em, em lúc nào cũng ra về muộn hơn người khác, anh bảo em chân ngắn thì chạy đi chứ đừng học đòi đi bộ, làm anh chờ muốn dài cả cổ.

Em phụng phịu bảo : " Chân đã dài thì cổ cũng phải dài mới cân đối chứ " .

Anh nói thế nhưng anh lại rất thích cảm giác được chờ em. Có một lần em ra khỏi cổng trường, cười nói vui vẻ với một đứa con trai, mắt cứ híp cả lại, tay vân vê tà áo đồng phục. Anh ngay lập tức gọi to tên em, em nhìn về phía anh rồi lại ngượng ngùng nhìn về thằng nhóc đó nói chào tạm biệt.

Đến gần anh, em nói như giận dỗi " Anh gọi to thế làm gì, sợ em không nhìn thấy anh chắc? ". Em leo lên xe, ngồi sau không nói gì, anh lại xin lỗi. Lúc đó anh rất uất ức, người yêu của anh thì anh phải được quyền gọi chứ, nhưng anh lại sợ em giận, thế nên cứ thấy em xị mặt là xin lỗi thành quen.

Nếu chuyện chỉ có như thế thì không nói làm gì, nhưng hôm anh nhìn thấy anh để mối quan hệ hẹn hò với cái đứa nào đó trên facebook, anh nhìn avata của thằng đó thì mới phát hiện chính là người đi cùng em mà anh gặp ở cổng trường hôm nọ.

Anh thật sự không chịu được nữa nên mới nói lời chia tay cấm kỵ đó với em. Biết bao lần anh muốn để quan hệ hẹn hò với em trên facebook đều bị em từ chối, em bảo anh có nhiều người theo như vậy, em sợ bị người ta ghen ghét. Em có biết khi em nhận lời yêu anh thì anh đã khoe hết với tất cả bạn bè không, anh không sợ thì em sợ cái gì. Có mà em sợ thằng con trai ấy thấy. Anh rất giận em.

Giận nhau, anh không đi đón em nhưng mỗi ngày vẫn đến đứng trước cổng trường em, ở một vị trí khác, lặng nhìn em đi ra. Em vẫn chậm chạp như vậy, em không còn đi cùng đứa con trai kia nữa, gần đây em đi xe bus về nhà. Anh cứ đi sau cái xe bus em đang phải chen chúc mà đau lòng. Những người kia có quyền gì mà ép người em vào cửa như thế, anh muốn xông lên che cho em.

Sức chịu đựng của anh đúng là khiến bản thân anh thấy mình vô dụng, buổi chiều nhìn em trên xe bus, buổi tối anh không ngồi yên được, điện thoại đã mở, cứ cầm mãi trên tay, tự nhủ 8h sẽ gọi cho em, rồi lại 9h, rồi 10h. Bỗng chuông điện thoại vang lên bài nhạc phim hoạt hình "Marukô" em thích nhất. Màn hình có ảnh em đang nhấp nháy, anh vội nghe máy, tay run run. Em nói :

- Em cần phải nói với anh một chuyện.

- Chuyện gì nói nhanh, anh đang bận. Anh cố tỏ ra bình tĩnh.

- Anh bận thì thôi vậy.

- Cũng không bận lắm. Anh thấy mình thật mất mặt.

- Có người nhờ em để quan hệ hẹn hò trên facebook một tuần, cậu ấy bị người ta theo đuổi ghê quá nên mới nhờ em giúp để cắt đuôi.

Anh tự nhiên thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng:

- Còn gì nữa không?

- Hết rồi. Em nói ngắn gọn rồi tắt máy.

Anh hụt hẫng, anh còn chưa nói gì mà, em vẫn đáng ghét như vậy. Anh ấn số 1, gọi cho em. Một lúc em mới bắt máy:

- Anh còn chưa nói xong sao em tắt máy

- Em tưởng anh bận.

- Đúng là anh rất bận, bận cả ngày, cả ngày bận nhớ em.

Em cười khúc khích, cuối cùng vẫn là anh thua em, anh thua nhưng đổi lại được nghe tiếng cười của em kể cũng đáng, rất ngọt ngào.

- Anh ơi em muốn uống trà sữa. Em nũng nịu

- Hơn mười giờ tối rồi đấy. Anh miệng thì nói vậy nhưng chân đã bước ra khỏi cửa phòng.

- Thôi vậy, anh ngủ đi.

Hai mươi phút sau, anh có mặt ở cổng nhà em, anh biết kể cả em không muốn uống trà sữa thì anh vẫn đến, anh muốn nhìn thấy em. Em bước ra mở cửa, cười híp mắt:

- Anh nhớ em quá à?

- Thế có gì sai không? Anh nhớ người yêu anh cơ mà.

- Thế cũng được. Em cười .

Gặp được em , nhìn em vui vẻ uống trà sữa xong, anh quay xe về, em bỗng nói vọng phía sau " Anh ơi, từ giờ em yêu nhất là cún con".Rồi em cười khúc khích chạy vào nhà. Mặt anh đỏ ửng khẽ nói " Anh cũng thế "..

Một cơn gió mùa hè nhẹ thổi qua " Nhóc ạ, anh ghen vì anh rất yêu em "
Truyện ngắn sưu tầm

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

TRUYỆN NGẮN: EM THÍCH ANH, THẬT ĐẤY!

0

Blog truyện - BlogTM xin chào các bạn. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng đi đến với một truyện ngắn sưu tầm khá hay với tựa đề: "Em thích anh, thật đấy!". Và nhớ đừng quên ghé thăm Truyện ngôn tình nhé, mình sẽ sớm hoàn thiện trong thời gian tới để gửi đến các bạn những truyện ngôn tình hay nhất.

“Hey bé”

Tin nhắn vớ vẩn từ một nick lạ hoắc. Nó chẳng quan tâm, tiếp tục chơi candy.

“Tức điên cả người, mấy chục mạng rồi mà vẫn không qua được level 65”-nó lẩm bẩm.

“Hey hey bé”-lại là từ nick đấy. Nó lại bỏ qua.

“Trời ơi, còn một ô mà hết mịa lượt rồi còn đâu, đen vãi”-vỗ đùi chan chát, nó cay đắng.

“Bé ơi, kiêu quá”-nick lạ không bỏ cuộc. Nó mặc kệ, chán cái kiểu này rồi.

“Lần này mà không qua nữa, thì thề không động vào cái trò candy vớ va vớ vẩn, mất thời gian này nữa, làm tao nghiện mà không cho tao qua”-nó thề độc.

“Kiêu quá, bé ơi”-inbox lần thứ 4.

“Hix, một ô nữa mà còn một mạng thì qua thế đếch nào đtược, mịa cha cái thằng nghĩ ra cái trò này, tao nguyền rủa mày, trái tim thứ 39 của tao rồi, thôi out, mất khách hàng thân thiện là tao rồi đấy nhá”-nó hậm hực.

“Con gái con đứa, đã xấu người còn xấu cả nết, gọi không thưa”-nick lạ có vẻ tức tối.

“thần kinh”-nó bốp chát.

“Cuối cùng thì bé cũng trả lời”

“Bé với lớn cái gì, next”

“Anh làm gì đâu, anh muốn làm quen thôi mà”-tỏ vẻ đau khổ.

“Không quen, tìm đứa nào quen mà làm…….”
TRUYỆN NGẮN: EM THÍCH ANH, THẬT ĐẤY!

‘Này, anh thấy cùng quê mà nhìn ảnh thấy bé dễ thương nên anh muốn nói chuyện chút thôi, kiêu thì kiêu chứ đừng láo với anh bé nhá, tưởng thế nào………đúng là facebook, không nói lên được điều gì về bản chất”-nick lạ ra vẻ.

“Này, ông anh, không thấy inbox mà cũng dai như đỉa ấy, lớp biểu bì của anh cũng không mỏng nhỉ, không ưa thì out đi, than thở vô ích”-nó bật như tôm.

“Vâng, không phải nói nhiều, tôi out bây giờ đây, nhưng trước khi out, cho bé câu di chúc cái đã, con gái được cái người thôi chưa đủ đâu bé nhá….chào”

“Vâng, chúc anh đi thượng lộ bình an, hạ lộ nằm im, thanh thản”-nó xoáy.

“An Nhi, mở cửa mẹ mang sữa cho con này”- tiếng mẹ nó dịu dàng.

“Chết rồi, vở bài tập đâu rồi…., mẹ chờ con chút, con viết xong dòng này đã”

“Ừ, mẹ vẫn chờ đây….”

Nó tắt máy tính rồi ra mở cửa, mẹ mang cho nó một cốc sữa còn nóng, lúc nào mẹ cũng lo nó bị đói nên ngày nào cũng đến giờ này là mẹ lại mang đồ ăn lên. Đôi khi nó thấy thương mẹ và có lỗi lắm, nhưng tất cả là tại bọn nghĩ ra game thôi, nó chỉ là nạn nhân. Nó hay tự thanh minh với chính mình như thế.

“Học bài xong chưa con, khổ con gái mẹ quá, ngày nào cũng thức khuya làm bài tập”

“Con cũng gần xong rồi, mẹ yêu đừng lo”-nó nũng nịu

“Làm nốt rồi ngủ sớm đi nghe con, không mụn lên đầy mặt đấy…”-mẹ cười hiền.

“Vâng, vâng, mẹ về phòng ngủ sớm đi ạ…”

……..Nựng má mẹ xong, nó đóng cửa, nhảy lên giường lại bật máy lên: “để xem nào, xem cái thằng chết dẫm này trông thế nào mà cũng ha oai với mình, đang yên đang lành gặp phải thằng bệnh”

“Anh Dũng, 92, Tây Hồ, Phương Đông University……..

………..oa oa”-nó mắt chữ A miệng chữ O.

“Đẹp trai quá…..da trắng nữa chứ, chả bù cho mình…”-cái máu dê zai của nó lại nổi lên.

“Mình bị sét đánh rồi…”-nó thở dài.

“Rồng đến nhà tôm, tôm sẽ không tha cho rồng đâu…..haha… J J “-nó cười gian xảo.

“Đi ngủ thôi, mai chiến tiếp”.

……………..

Nó:

Tên đầy đủ: Nguyễn An Nhi

Tuổi: 19

Học vấn: năm nhất-báo truyền hình-hv báo chí và tuyên truyền.

Học cũng được, mỗi tội mê điện tử và mê zai bá đạo trên từng hạt gạo.

…………….

Hắn:

Tên đầy đủ: Trần Anh Dũng

Tuổi: 21

Học vấn: Năm 3- điện tử viễn thông- ĐH Phương Đông.

Thông minh, sát gái, galang phải biết.

…………..

“Bực mình cái con nhỏ, dám bật mình, đã thế lại còn láo nữa chứ, may là hôm nay anh đang vui nên tha cho cô em…..mà mình cũng ngu, tự nhiên đi làm quen cái con đấy làm cái gì chứ, rước bực vào người…”-hắn lẩm bẩm, hậm hực.

“thôi…..nói chuyện với em Ngọc ngà cho em ấy đỡ tủi thân cái đã, mấy ngày rồi….hehe J J”

…….

(Nó và hắn, hai con người xa lạ, nhưng cuộc sống của hai con người ấy liệu có bị đảo lộn vì mạng xã hội này không?...........)

……….

8h30’ tối….

Trời ơi, hôm nay mẹ nấu toàn món ngon thôi, làm mình ăn không ngừng nghỉ nên giờ bụng cứ báo động thế này đây….khó chịu quá đi mất thôi….hỏng, hỏng hẳn…”-nó không thể cưỡng lại với những món ăn mà mẹ nó lịch kịch làm cả chiều để bồi dưỡng cho nó nên hậu quả là nó rên rỉ cả tiếng đồng hồ vì bụng không bé lại được, cứng nhắc, làm nó đứng không nổi, ngồi cũng không yên. Ai bảo mẹ nó chiều nó quá, toàn làm nó phản bội với lời thề thốt thâm niên:

‘béo quá rồi, mình phải giảm ăn thôi”.
TRUYỆN NGẮN: EM THÍCH ANH, THẬT ĐẤY!


Lần nào cũng thế, hình như nó đã thành câu nói cửa miệng hoặc khi mê ngủ rồi thì phải, mỗi lần nhìn lên bàn cân, nó đau đớn lắm. Lúc ấy, nó chỉ mong một ngày nào đó mẹ chán nấu ăn để nó bớt ăn đi thôi.

“Lên face cái xem có gì mới mẻ không nhỉ?....

Kenh14.vn: Angela Phương Trinh-nữ hoàng scandan, đúng là vớ vẩn, chưa gì đã tâng lên mây thế rồi, sao không gọi tao là nữ hoàng ăn uống?..........dislike….

Một bàn tay lạc mất một bàn tay: một like cho bà cụ đáng thương này, đúng là cái trò câu like đáng lên án, đăng tin chả liên quan gì đến tên mình cả, tên thì rõ hay mà cái thẳng ad thì rõ điên. Thấy người ta đáng thương mà lại còn like…….dislike page….>”< ức cả chế, face càng ngày càng loạn…. đây rồi, có trò để chơi rồi, sao lại quên mất anh đập troai tối qua chứ” ……………… “Này….”-nó inbox cho hắn. “…..”-im lặng. “Này chú trẻ…..”-nó lại gửi một tin kèm nhãn dán lè lưỡi khiêu chiến. “…….”-vẫn không có tín hiệu. “Nói người ta xong mà coi như không biết thế hả chú………già”-nó ngân giọng. “….”-có một sự yên tĩnh không hề nhẹ. “gru…gru..”-nó tức tối. “sao hả bé, thấy có lỗi với anh à”-hắn ngạo nghễ. “Ai thấy có lỗi, chẳng qua đang chán hông có gì chơi thôi”-nó tà lưa. “À, ra thế, anh tưởng thấy anh đẹp trai, dễ thương quá nên hối hận vì đã hư đốn với anh..keke”-hắn nói mỉa và không quên gửi tặng nó cái nhãn dán cười không ngậm được miệng. “bye”-nó bực bội. Hắn nói đúng tim đen của nó quá, đúng là vì hắn đẹp trai nên nó hạ mình gợi chuyện cũ thôi, chứ như đứa khác nó chả chặn luôn nick rồi ấy, hoặc phải gửi cho vài bài luận cho hắn chết trên ngôn từ của nó luôn. “Cái thằng chết dẫm, không chịu nhường mình lại còn cao giọng thêm nữa chứ” “Thôi bé, lại nóng rồi, anh nói đùa thôi, mình làm quen nhau nhé” “Từ hôm qua tới giờ quen rồi nên không cần làm gì thêm, nhưng tui có điều kiện: Thứ nhất: tui tên An Nhi, không phải bé, anh không nhìn thấy tên fb hay sao mà cứ gọi tui là bé hoài thế? Thứ 2: thấy tui nhường thì đừng có lấn tới, tui không thích bị ghẹo Thứ 3: anh tắm trắng ở đâu vậy?”-nó ra vẻ Riêng cái câu thứ 3, nói thật là chả liên quan gì đến cái gọi là điều kiện. ^^ “Anh đồng ý, nhưng anh cũng có điều kiện: bé không được xưng tui, bé ít tuổi hơn anh những 2 tuổi đó, phải nhưng bằng tên hoặc là em. Còn anh không có tắm trắng ở đâu hết, anh sinh ra đã có làn da tuyết hờn như thế rồi……. J hihi” Đúng là cái đồ tự sướng, tưởng muốn thành Ngọc Trinh phiên bản 2 nên đi tắm trắng chứ: “anh vẫn gọi tui là bé” “lại…….tui nữa rồi……..em bé” “stop…..bực mình rồi đấy >

“thôi, anh xin lỗi em, được chưa đồ khó tính”

“ờ, tạm được”

“Nhi học trường gì, năm mấy rồi”

“biết rồi còn hỏi…đọc hết thông tin, biết cũng quê, biết hơn tuổi người ta rồi mà còn giả vờ…:P”

“thì cũng phải có chuyện để hỏi chứ…..hihi…em học bài chưa mà lên chát chít thế này?”

“em chuẩn bị học..bụng đang khó chịu nên chưa tập trung được”

“em sao thế….”

“em chỉ hơi chướng bụng xíu thôi”

“haha….ăn tham quá hả”

“ừ đấy….thì sao nào?”

“lại nữa rồi, con gái mà sao nóng nẩy thế, phải dịu dàng chứ”

“kệ tui…”

“ lại nữa “

“kệ em”

“ anh trêu tí cũng không được, em lấy dầu xoa bụng đi, một chút là khỏi thôi”

“vâng, em biết rồi”

“mai em có đi học không? Trường em gần trường anh đấy, anh đi Nguyễn Phong Sắc kéo dài”

“mai em có, em học hẳn 6 tiết, mệt chết mất thôi”

“thế hả, em đi học bằng gì”

“em đi xe bus thôi, em chưa được mua xe, tại mẹ em cứ lo ý”

“cũng phải thôi mà, giờ cao điểm đường hay bị tắc mà dễ tai nạn lắm, anh đi xe mấy năm rồi mà cũng mấy lần bị tông nè, hay mai anh qua đưa em đi học, cũng tiện đường anh mà”

“thôi, em cám ơn, em đi xe bus cũng được rồi, có khó khăn gì đâu, mất công anh ra”-đểu thế, chưa gì đã gạ gẫm rồi.

“không sao mà, sáng em mà đi xe bus thì đông lắm, chật chội nữa chứ”

“em quen rồi, ngày nào em chả đi chứ, anh không phải lo đâu….mà em học bài đây, anh cũng học đi”

“ừ em, tí mình nói chuyện sau vậy”-con bé này cứng đây, chả giống em Lan, em Quỳnh tí nào, anh mời cái đi luôn.

“em học rồi ngủ luôn mà, giờ em tắt máy đây, g9 anh sớm chút nha, mai gặp lại”-nó từ chối khéo.

“ hix, thế thôi vậy”

“biết ngay mà, con trai qua mạng thèng nào cũng có cái bài giống nhau, ứ tin nổi, thôi đi chinh phục em candy 65 đã, cứ nhìn là bực bội, quyết tâm qua được màn này rồi đi ngủ”-nó ngao ngán.

………………

An Nhi completed level 65 in Candy Crush Saga…….một phút trước………

“Ái chà, chơi candy còn bảo học bài, giải nai quá cô em ạ, đúng là con gái qua mạng, không thể phản ánh được hết bản chất thực sự….”-hắn cười đắc ý như vừa phát hiện ra một chân lý…

“không học bài hả bé?”

Đang sướng vì qua được level 65, thật không uổng gần 50 mạng, nó liền inbox:

“sướng quá, em qua được level 65 rùi nhé”

“ô, anh tưởng em học bài, hẹn mai nõi chuyện với anh mà”

“chết cha…”-nó bị hớ trước câu nói của hắn.

“hihi…em đang nghỉ giải lao chút ý mà”-nó ngượng ngùng.

“anh biết rồi nha, lười học nha, thế là không ngoan đâu”

“em có học mà, em đi học đây, không thèm nói chuyện với anh nữa”-nó giận dỗi.

“ừ, em học đi, không giận anh nhá”

“có giận”

“ơ, anh làm gì đâu”

“tại anh cứ nói móc em ý”

“dễ thương thật, thui học bài đi”

“vâng… J “

Hắn vui vui và nó cũng vui vui, cũng phải thôi mà.

…………

11h30…

“em học xong chưa?”

“e học xong được khoảng 10 phút rồi, sao anh chưa ngủ?

“anh đợi em”

“é, sao đợi em, em có ngủ cũng anh đâu…hehe “

“hóa ra, bé cũng đợi anh nên học xong không đi ngủ luôn mà chờ tin nhắn của anh hả…..keke”-hắn gian gian.

“đâu đâu…ai đợi anh chứ”

“đúng rồi, không phải chối…”

“đi ngủ, nói nữa lại bực mình..vi phạm điều kiện thứ 2”

“thui, thui, không trêu em nữa, anh vừa học vừa đợi em để nói nốt câu chuyện mà”

“anh muốn nói gì”

“cho anh số điện thoại đi bé”

“anh lấy làm gì”

“đê liên lạc với em chứ sao”

“em với anh cứ inbox thế này là được mà, em ngủ đây, g9 anh lần 2”

“ L buồn quá, thôi em ngủ đi vậy”

Cái con nhỏ kiêu ngạo này, ghê gớm thế, khó khăn với nó đây, rồi anh sẽ bắt được em thôi bé ạ. Nhưng cũng hay, có thêm thử thách cho mình, dễ quá, mất vui.

TRUYỆN NGẮN: EM THÍCH ANH, THẬT ĐẤY!
…………….

Những ngày tháng sau đó, hắn và nó vẫn thường xuyên liên lạc với nhau qua facebook, hắn gạ gẫm xin số nó nhiều lần nhưng nó vẫn không cho, không phải nó sợ anh phiền nó mà nó sợ chạm vào vết thương cũ chưa lành mà một người từng gây ra cho nó cách đây một năm trước. Khi đó nó còn học lớp 12, thơ ngây và khờ dại với mối tình đầu cũng qua mạng xã hội này, tình yêu đầu thật đẹp nhưng cũng thật đau, đau lâu và có lẽ sẽ còn đau mãi. Vì người đó mà nó đã mất hết niềm tin với thứ gọi là tình yêu, vì người đó mà suy nghĩ của nó về con trai bây giờ chỉ là “quý nhau vì đồng tiền, yêu nhau vì thể xác”. Ngày hôm ấy, may mà nó vẫn tỉnh táo để dành tặng người con trai đó một cái tát và kịp chạy đi, nếu không chỉ thêm vài phút bị hít hà cái mùi thuốc nửa tỉnh nửa mê ấy thì có lẽ cả đời này nó có tắm bao nhiêu cũng không gột rửa được cái thứ dơ bẩn mà người đó mang đến cho nó. Bắt đầu từ mạng ảo và kết thúc bằng cuộc gặp gỡ đầu tiên, ai cũng cho là nó ngu ngốc nhưng trách sao được cái thứ tình cảm con người, chẳng tự nhiên sinh ra và cũng chẳng tự nhiên mất đi, nó là điều kỳ diệu mà tạo hóa dành tặng cho con người và vạn vật trên trái đất này. Mỗi lần nghĩ đến, nó thấy lòng mình tổn thương và sợ hãi, thỉnh thoảng trong giấc mơ nó vẫn gặp lại cái cảnh ấy, nửa đêm tỉnh giấc ôm lấy thân thể mà nó rùng mình.

Hắn hẹn gặp nó ở quán café, nó đồng ý rồi lại cho hắn léo cây, hắn bực lắm nhưng nói chuyện vài câu, nó tíu tít xin lỗi biện hộ, hắn lại quên luôn, hắn thích cái kiểu đáng yêu vờ trẻ con của nó, nó không nũng nịu như mấy đứa con gái hắn đã qua. Mới đầu hắn xây dựng một kế hoạch để chinh phục nó nhưng giờ thì có lẽ kế hoạch đó trở nên không cần thiết nữa, bởi vì trong hắn có cảm giác kì kì sao ấy, không nỡ làm nó tổn thương vì thấy nó nhỏ bé, muốn che chở cho nó vô điều kiện nhưng nó thì khó quá, chả chịu mở lòng, quen nhau cũng được mấy tháng rồi mà không cho số điện thoại. Ngày con gái, muốn tặng nó hoa hồng mà cũng chẳng chịu gặp, toàn để hắn chờ rồi buồn tiu nghỉu đi về vì bị leo cây, hay muốn chở nó đi học vì hắn xót cảnh chen lấn xô đẩy khi nó đi xe bus nhưng nó chả chịu, chắc nó sợ phiền hắn hoặc sợ bố mẹ chăng? Hắn vì nó mà bỏ lơ tất cả các mối quan hệ của hắn với mấy em hot girl ở trường, để các em ấy suốt ngày đăng status đau khổ cho cái gọi là không rõ ràng mà hắn gây ra, hay để mấy em ấy trang điểm xong thì cho leo cây luôn để ở nhà nói chuyện với nó. Nó làm hắn trở nên xấu xa trong mắt mấy cô nàng chảnh chọe, thực ra nói chuyện với nó chẳng có gì đặc biệt, toàn mấy câu chuyện vớ vẩn nó gặp ở lớp, ở đường hay trên xe bus thôi nhưng hắn thích nghe, đấy là điều đặc biệt rồi.

……………

Trời Hà Nội trở lạnh, cơn gió đầu đông khiến ai cũng phải rùng mình khi bước ra ngoài, hắn vi vu trên khắp con phố vào ngày cuối tuần, hắn thấy cô đơn……Chọn cho mình một chỗ phong thủy hữu tình trong quán trà, hắn nhâm nhi ly Long Nhãn trà, vê vê ly trà trong long bàn tay cho ấm, hắn ước gì được ngồi cùng nó ở đây. Hắn thay đổi khá nhiều sở thích đến tính cách kể từ ngày thân thiết với nó...

“chú ơi, con lại sang quấy rối chú đây”-nó nói từ xa.

“An Nhi hả, sao không tha cho chú thế, chị định làm chú đóng cửa à?”-chủ quán cười tươi trêu nó.

“cháu sang làm thêm cho chú, chú đỡ mất tiền thuê người chứ sao?...hihi J “

“gớm, chị không ăn hết đồ pha trà của tôi là tôi mừng lắm rồi”

“chú này….ai lại thế….mất mặt cháu quá”

“thôi nhanh vào giúp chị Thu đi, cuối tuần mà trời lạnh nên đông khách”

“vâng…tuân lệnh….”-nó láu cá chào chú rồi chạy tót vào trong.

“đừng làm vỡ ly của chú nghe con”

“vâng ạ..”-nó nói vọng ra.

…………

“chị Thu ơi, em đến vơi chị đây”

“úi úi, sít nữa là vỡ nhá, đi đứng cẩn thận chứ con bé này”

May mà nó phanh kịp chứ không là bay cả khay trà trên tay Thu đi rồi.

“vào pha cho chị thêm ly Long Nhãn trà, khách ở bàn 20 trên lầu đang đợi nhé”

“vâng ạ”

“à, mang lên cho khách luôn giùm chị”

“tuân lệnh chị yêu”

Nó làm việc với cảm giác rất bay bay, vừa làm vừa hát nữa chứ, chả câu nào với câu nào ra bài cả, đang quan họ Bắc Ninh nhảy tót sang Đường cong của Thu Minh, cứ gọi là như Tiếu ngạo giang hồ vậy, đúng là thảm họa âm nhạc.

“thưa anh, đây là trà của anh ạ”

“cám ơn”-hắn đang bâng khuâng nhìn ra ngoài của sổ nên chẳng quay lại….

“chúc anh buổi sáng tốt lành”

……….

“An Nhi ơi, xuống giúp chị”- Chị Thu đứng ở cầu thang gọi nó.

Hắn quay phắt người lại, hai người nhìn nhau không chớp mắt, có phải là duyên không khi không hẹn mà lại gặp được nhau, cảm xúc của hai người dường như rất lẫn lộn, khó tả.

“An Nhi, sao em lại ở đây?”

“sao anh lại ở đây?”

“không biết làm gì ngày cuối tuần nên anh ra đây ngồi thôi, còn em”

“em rảnh nên hay phụ chú pha trà với bê đồ”

“thật trùng hợp, không uổng công anh lang thang cả sáng…hihi…em bên ngoài nhìn dễ thương hơn trong ảnh đó”

“thui, em xuống đây, chị em gọi”-nó ngượng đỏ cả mặt.

“à này An Nhi, tí nữa nói chuyện với anh chút nha”

“biết thế ạ”-nó lung túng rồi đi nhanh.

Nhìn theo cái chân ngắn tũn mà bước rõ nhanh của nó mà khiến hắn bật cười, nó đáng yêu quá.

………….

11h trưa,

“anh không định về sao?”

“em cũng chưa về đó thôi”

“em đang làm việc mà”

“anh cũng đang uống trà mà”

“uống tới ly thứ sáu rồi mà vẫn uống được sao, thận anh tốt thật J “-nó ghẹo hắn.

“chân em ngắn thế kia mà chạy đi chạy lại không mỏi, khỏe thật”-hắn không vừa.

“thôi, không thèm nói chuyện”-nó lườm anh.

“anh xin lỗi, suốt ngày giận anh thế”-anh cầm tay nó.

Nó bối rối, rút tay ra khỏi tay anh: “anh đừng thế, chú nhìn thấy lại không hay, em xuống làm tiếp đây”

“anh rất nhớ em”

Hắn nói khi nó đi được vài bước, nhỏ thôi nhưng đủ để nó nghe thấy, tim nó đập loạn xạ, nó không dám quay đầu lại, sợ anh đọc được cảm xúc của nó.

……………..

Sau ngày hôm ấy, nó và hắn vẫn nói chuyện với nhau, hắn tình cảm hơn và thể hiện với nó nhiều hơn còn nó thì ngược lại, khép kín hơn và ít nói hơn ngày trước, hắn thấy lạ và gạ hỏi nó nhiều lần nhưng nó chỉ bảo “em bình thường mà, anh mới lạ ấy”. Hắn cũng chẳng biết hắn lạ ở điểm nào nữa, chỉ là hắn thấy cảm xúc rất lạ và càng ngày càng rõ giữa nó và hắn thôi. Hắn thường xuyên đi uống trà và lại còn phụ giúp pha chế và bê đồ cùng nó nữa, quả là galang thiệt, có khi nó sang là đã thấy hắn ở đó rồi. Chị Thu rất quý hắn, cứ khen hắn với nó hoài, lại còn ghép đôi nữa chứ, hắn thì vui lắm, còn nó thì chối luôn, đôi lần nó còn dỗi chị Thu vì cứ trêu nó. Hắn thấy buồn vì hắn nghĩ nó không thích hắn thật.

Ngày noel, hắn xin phép chú chủ quán và nhờ mọi người làm một bất ngờ tặng nó, cả quán trà ngập tràn ánh nến và hoa hồng, khi nó sang, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với quan trà của chú mình nữa, nó tưởng ai đặt cả quán này để cầu hôn cơ nhưng nó đâu biết được rằng nhân vật chính lại là nó. Chỉ khi hắn bước từ trên cầu thang xuống, trên tay là bó hoa hồng còn tươi và bài cám ơn cuộc đời cất lên thì lúc nó nó mới hiểu. Nó bất ngờ lắm, mắt mở to và tay run cầm cập.

“An Nhi, em đồng ý làm bạn gái anh nhé”-hắn cầm tay nó.

Miệng nó lắp bắp:” chuyện….chuyện…chuyện này là sao vậy?”

“anh thích em, An Nhi à, em làm anh trở nên ngốc nghếch trước em, anh thấy anh không còn là anh của ngày trước nữa, hãy cho anh một cơ hội được không?”

“em xin lỗi nhưng…em chưa từng nghĩ về chuyện này, em không thể”-nó khóc và chạy đi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.

Chỉ có hắn là đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng nó, bó hoa trên tay rơi xuống đất vỡ vụn, lòng người cũng vỡ vụn theo.

………….

Những ngày sau đó hắn không còn đến quán trà nữa, nó vẫn sang giúp chú phụ quán nhưng mặt nó khong còn tươi vui như trước, nó làm việc mà đầu óc cứ để đi đâu vậy, quên hết cái này đến cái khác…….nó tìm hình bóng quen thuộc nhưng vô vọng. Vì nó không có số hắn, facebook không thấy sáng, nhà hắn nó không biết. Nó nuối tiếc một cái gì đó mà chính nó cũng đang trốn tránh câu trả lời.

Hai tháng là khoảng thời gian hắn mất tích, nó thấy buồn, cô đơn và nó nhớ hắn, nó mạnh dạn inbox cho hắn: “anh à, em muốn gặp anh, chủ nhật này, 7h tối Mộc trà anh nhé”.Từ tối hôm thứ hai nó gửi, nó vẫn vào facebook thường xuyên xem hắn có đọc không nhưng chẳng thấy dấu hiệu hắn đã đọc, nhưng niềm hi vọng vẫn len lỏi trong nó.

……………….

Cuối tuần, nó mặc một chiếc váy len màu hồng, khoác thêm áo khoác dài nó đi sang quán, ngồi ở bàn mà hắn đã ngồi mà hôm đầu tiên nó và hắn gặp nhau, nó đến rất sớm, chú đi vắng chỉ có mỗi chị Thu trông quán.

7h30, hắn chưa đến, nó đợi…

8h30, hắn chưa đến, nó đợi…

9h30, hắn chưa đến, nó hi vọng…

10h30, nó thất vọng vì hắn không đến…

Nó bước ra khỏi quán và có ý định đi lang thang một chút rồi về nhà. Đi trên phố, thấy những cặp tình nhân tay trong tay mà nó chạnh lòng, nó thấy rõ nỗi trống trải trong lòng nó ngay lúc này, nó nghĩ nhiều về hắn, đâu đâu nó cũng thấy hình bóng của hắn, gương mặt của hắn.

…………..

“anh à……..”-bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi phía trước nó, thật tình cờ.

Người con trai đó khựng chân lại……..nó vẫn đứng đó

“sao anh không đọc tin nhắn em gửi, sao anh không đến, sao anh trốn em, sao anh lại làm em….nhớ…anh?”

Người con trai đó vẫn không quay lại.

“anh trả lời em đi, tại sao em thấy buồn chứ, sao trái tim em cô đơn thế này?”- nó bắt đầu khóc, ai đi qua cũng nhìn nó như một con ngốc.

Người con trai đó vẫn không quay lại.

“hãy trả lời em đi, có phải em yêu anh rồi không?”

Hắn quay người, đi nhanh về phía nó, hắn nhìn nó và ôm chặt nó vào lòng:

“em đợi câu này hai tháng nay rồi, chị Thu đã kể hết chuyện cho anh nghe và anh hiểu tại sao hôm ấy em lại phản ứng như vậy, anh im lặng, anh biến mất vì anh không thể giải thích với em, anh muốn để em cảm nhận nhưng anh từng cảm nhận về tình cảm mình dành cho em vậy, anh nhớ em nhiều lắm An Nhi à, anh yêu em”

“anh ác lắm..huhu..huhu”-nó nấc lên thành tiếng.

“em nín đi, anh ở đây rồi mà….”

“em ghét anh…..”

“ô cái cô này, yêu rồi là không được ghét…”

“nhưng….”-nó chu mỏ.

“cấm cãi, cãi là thanh minh, thanh minh là thú tội”

Anh hôn nó, nụ hôn ngọt ngào...
Hết